“Thật tốt quá, đánh cuộc đúng, lại thật sự là bảo vật vị vĩ đại kia để lại.” Thạch Phong trong lòng kích động không thôi, nhưng cũng không có biểu lộ ra, gương mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.
Đối với Faust khiếp sợ và nghi vấn, Thạch Phong cũng không có giải đáp, chỉ là nở nụ cười thần bí.
“Thưa ngài Faust tôn kính, không biết tôi có thể đổi những vật phẩm này hay không?” Thạch Phong hỏi lần nữa.
“Ai, có lẽ đây chính là vận mệnh đi.” Faust thở dài nói rằng, “Cậu đã làm lựa chọn, thì phải sử dụng cổ lực lượng này cho tốt, tổng cộng 1510 con Hoàng Kim Ngư, ba món đồ này cậu lấy đi đi.”
“Ngài Faust, đây là 1510 con Hoàng Kim Ngư.” Thạch Phong sử dụng tất cả Hoàng Kim Ngư, thu ba loại vật phẩm.
Lần này đổi vật phẩm, có thể nói là kiếm lợi lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật Thạch Phong cũng thật không ngờ, sau khi sống lại vận may lại nghịch thiên bất ngờ.
Đó là năm thứ sáu Thần Vực mở ra, công hội U Ảnh ngẫu nhiên phát hiện một tòa di tích thất lạc level 150, thông qua hy sinh thảm thiết, thật vất vả triệt để thăm dò xong, từ đó cũng không có thu hoạch lớn gì, chỉ là ở một cái pho tượng nữ thần tìm được một quyển Sách Vàng, quyển sách này cũng không có có cái gì đặc biệt, chỉ là dùng vàng ròng chế tạo nên không dễ dàng bị ăn mòn, ở trong sách ghi chép một đoạn lịch sử phủ đầy bụi cực kỳ lâu trước kia.
Đôi câu vài lời trong sách từng nêu lên một cái tên Famelion, tại ngay niên đại ấy, Famelion không khác nào là Thần Linh, được xưng là Thần Ánh Sáng, so với này ông lão quái dị Faust trước mặt mạnh hơn nhiều, ngoài ra đối với người tên Famelion này Thạch Phong không biết gì cả.
Bất quá một người còn mạnh hơn nhân vật truyền kỳ Faust, nếu để lại gì đó, nghĩ như thế nào đều sẽ không kém.
Nhưng Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết đứng một bên lại mang vẻ mặt mờ mịt, không biết Thạch Phong vì cái gì cao hứng như vậy, bất quá nghe xong lời Faust nói, mơ hồ cảm thấy lần đổi chác này bọn họ chiếm hời lớn.
“Người tuổi trẻ, xem chúng ta có thể duyên gặp nhau, ta nhắc nhở cậu một câu, ma khí trong tay cậu rất đáng sợ. Ký túc ở trong ma khí là nguyền rủa của Hắc Long Vương, cho dù là ta cũng không thể toàn thân trở ra. Nó là cái nguyền rủa phi thường đáng sợ, cậu sớm muộn phải đối mặt, dù là cậu dùng Đá may mắn áp chế.” Faust đột nhiên đổi giọng điệu trầm trọng, “Cậu không ngừng để làm ma khí hấp thu sức mạnh mới, đồng thời cũng là làm cho nguyền rủa bị áp chế biến mạnh.”
“Nhớ kỹ ma khí là một thanh kiếm hai lưỡi, muốn đạt được sức mạnh siêu phàm, phải có ý niệm kiên định siêu phàm, bằng không sớm muộn sẽ bị sức mạnh chiếm đoạt. Cũng là vận mệnh an bài, mặc dù Thiên Long Thánh Tức chỉ là mảnh vỡ, nhưng cũng có thể trợ giúp cậu chống đỡ ma khí cắn trả vài phần, nếu như cậu có thể chữa trị Thiên Long Thánh Tức, nó sẽ mang lại cho cậu chỗ tốt không tưởng tượng được, người tuổi trẻ cố gắng lên.”
Faust nói xong những lời này liền biến mất theo không khí, mà cả lưu vực Ngân Hà cũng bắt đầu dần dần tiêu tán.
Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ hi hữu “Hoàng Kim Ngư mỹ vị”, ban thưởng kinh nghiệm EXP 300 nghìn, danh vọng thành Bạch Hà +10.
Trong nháy mắt Thạch Phong liền lên tới hơn level 12, trên người lòe ra một luồng hào quang màu vàng.
Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết cũng ngay sau đó lòe ra một luồng hào quang màu vàng óng, hai người đều lên tới level 11.
“Nhiệm vụ này quá sung sướng, thoáng cái đã cho tôi 150 ngàn điểm kinh nghiệm.” Hắc Tử có chút hoảng hốt nói.
Tịch Mịch Như Tuyết cũng gật đầu nhẹ, cười nói: “Tôi cũng được cho 140 ngàn điểm kinh nghiệm. Ba tên dẫn đầu thành Bạch Hà đều bị tiểu đội Linh Dực chúng ta bao hết, nếu nói cho người khác biết rõ, studio Linh Dực chúng ta nhất định sẽ hot cực kỳ.”
“Nào chỉ là hot không thôi, chỉ sợ mọi người thuộc những công hội lớn kia sẽ trợn mắt há mồm, Võ Lâm Minh cũng sẽ hối hận đối địch với chúng ta, lần sau nếu để cho tôi gặp phải, tôi nhất định phải bọn họ đẹp mắt.” Hắc Tử đối với tương lai tràn đầy tự tin, đẳng cấp bây giờ cao như vậy, trang bị cũng rất tốt. Cho dù đối mặt mấy người cao thủ của Võ Lâm Minh, xử lý họ cũng không phải là không được.
Ngay lúc Hắc Tử cảm khái, lưu vực Ngân Hà hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn lại có ao đầm hoàn toàn u ám, rừng cây cô quạnh.
“Anh Phong, tôi thấy ông già kì quặc kia vừa rồi khiếp sợ, anh rốt cuộc đổi