Trên màn ảnh bán trong suốt màu xanh nhạt, giá cả của Viêm Dương Thánh Điển hết sức bắt mắt.
“Moá nó, kẻ bán Viêm Dương Thánh Điển này rốt cuộc ăn gì lớn lên!” Thạch Phong nhìn giá xong không nhịn được mà chửi ầm lên.
Kỳ thực không riêng gì là Thạch Phong nhìn giá tiền ấy xong liền mắng, mà giả sử là người khác cũng sẽ thế, thậm chí không chỉ mở miệng la ó, còn có khi tìm đến người bán đánh cho một trận.
Đã không có nhân loại nào có thể ra giá cao hơn một ngàn kim của kẻ nọ trong thời điểm hiện tại rồi.
Thạch Phong nhìn thoáng qua tên của người bán.
“Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém.”
ID đặc sắc này đập vào mắt Thạch Phong, hắn cũng bày tỏ lòng bội phục, người nọ rốt cuộc là kẻ tự yêu mình đến cỡ nào đây.
Hắn cũng xem hiểu vì sao giá cả của Viêm Dương Thánh Điển lại cao như thế luôn.
Bất quá nếu đã thấy được Viêm Dương Thánh Điển, hắn không thể cứ thế nổi giận rồi bỏ qua. Vì vậy hắn gửi yêu cầu đối thoại với người chơi có tên Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém kia, nhưng Thạch Phog giấu tên của mình, phòng người nọ biết được hắn là ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi chừng hơn mười giây sau, người nọ nhấc máy.
“Ngươi là ai? Tình anh đây có chuyện gì? Đừng nói là muốn để anh kéo cấp đấy nhé? Nếu như ngươi là một cô em xinh đẹp, anh đây còn có thể suy nghĩ lại dẫn ngươi bay à nha.” Giọng điệu của Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém chứa đầy hương vị tự luyến, còn có thêm cảm giác như bọn lưu manh vậy.
Thạch Phong nghe xong đờ ra tại chỗ.
Cô em?
Dẫn ngươi bay?
Đây rốt cuộc là kẻ nào?
Người như thế này mà có thể kiếm được Viêm Dương Thánh Điển, thế giới đã điên đảo hết rồi ư?
“Nè, nói chuyện đi! Ngươi là người chết sao? Không phải nhân yêu đấy chứ? Anh đây không hứng thú dạng đấy đâu.” Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém chợt căng thẳng.
“Chào bạn, tôi thấy bạn đang bán đấu giá Viêm Dương Thánh Điển, tôi cảm thấy rất hứng thú với thứ này, không biết bạn có thể bán rẻ chút cho tôi.” Thạch Phong vẫn có ý định hỏi thử một câu xem sao.
“Thì ra cậu muốn mua thứ kia, được thôi!” Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém chợt cười, “Vậy tôi giảm xuống một chút, chín trăm kim, thế nào? Giá cả của anh đây rất hợp lý rồi, không lừa già dối trẻ, chỉ có một bản.”
Nghe Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém chào giá, Thạch Phong nhếch miệng mỉm cười, lạnh nhạt vô cùng khai ra một giá: “20 ngân tệ.”
Hắn chính là không tin Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém biết giá trị chân chính của Viêm Dương Thánh Điển.
Viêm Dương Thánh Điển là sinh vật hình người sử dụng ma pháp hệ hoả trên level 10 mới rơi xuống, bất quá tỷ lệ rớt có chút thấp, cho nên giá bán ra rất cao. Người bình thường cũng không bán, dù có cũng không tồn tại loại giá một ngàn kim trên trời này. Một ngàn kim hoàn toàn có thể mua một vật phẩm cấp Sử Thi rồi, người nào ngu đi mua Viêm Dương Thánh Điển.
“Nè, người anh em. Cậu cũng không có thành ý quá rồi, rõ ràng là cậu chủ động liên hệ anh, mà đi ra giá cả như vậy, cậu biết anh đây đang lăn lộn ở đâu sao?” Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém cười rạng rỡ, ngạo nghễ vô cùng mà nói: “Cậu nghe qua Ám Tinh chưa? Công hội tam lưu hàng đầu ở thành Bạch Hà, riêng cái tên này, cậu cũng phải ra một trăm kim rồi.”
Công hội Ám Tinh, đích thực là công hội cực kì mạnh mẽ trong thành Bạch Hà.
Bất quá nó đối với Thạch Phong là gì chứ?
“1 kim tệ, nếu như không muốn bán thì thôi.” Thạch Phong biết Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém coi hắn thành kẻ ngu rồi. Lại cho rằng hắn rất cần Viêm Dương Thánh Điển, cho nên mới dám ra giá cao như vậy, đáng tiếc Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém đã nghĩ sai.
“Cậu phải suy nghĩ kĩ, cái Viêm Dương Thánh Điển này chỉ có mình anh có ở trong cả thành Bạch Hà, anh thấy cậu cũng là người thành thật, cho cậu một giá bán rẻ nhất là 10 kim cộng thêm 100 ngàn điểm tín dụng. Nếu như cậu vẫn không bằng lòng, anh chỉ có thể tìm người khác mua rồi.” Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém nói rất tự tin.
“Tạm biệt!” Thạch Phong không chút do dự nào, trực tiếp cúp máy.
Nhìn thấy Thạch Phong cúp máy, Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém nhất thời nóng nảy. Hắn thật không ngờ Thạch Phong từ chối dứt khoát như vậy, cò kè mặc cả chút đi chứ. Một kim tệ gần đến tay cứ thế mà bay, trái tim của hắn đều đang chảy máu. Nhưng mà để hắn đi liên hệ lại với Thạch Phong, hắn không có mặt dày như vậy.
(Akiko: đã mặc cả, muốn liên hệ lại cũng không được đâu – có biết tên đâu mà liên hệ, khụ… u không mặt dày, thì ai mặt dày.)
“Hừ, anh đây không tin chú mày sẽ không muốn Viêm Dương Thánh Điển này nữa.” Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù không biết Viêm Dương Thánh Điển này có ích lợi gì, nhưng cái tên tràn ngập khí thế lại vô cùng khí phách thế kia, chắc chắn không phải là đồ thường. Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém khẳng định chắc chắn Thạch Phong nhất định biết giá trị của vật này, nhưng lại không muốn bỏ tiền ra quá nhiều, cho nên mới lấy lui làm tiến. Vì thế mà Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém càng thêm chắc chắn giá trị của Viêm Dương Thánh Điển cao vô cùng, không chỉ ít ỏi ở con số 1000 kim thôi.
Thế nên, Đẹp Trai Đến Mức Bị Người Ta Chém lại đi phòng đấu giá, đổi giá của Viêm Dương Thánh Điển từ 1000 kim lên đến 10 000 kim, xem Thạch