Cúp điện thoại, Thạch Phong lập tức ăn vài miếng mì tôm rồi đến trường học.
Mãi đến khi đi trên đường, Thạch Phong mới nhớ tới chuyện này, bởi vì chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến bệnh nghiêm trọng của bố mẹ.
Đời trước, bởi vì hắn và Hắc Tử gia nhập Studio U Ảnh, Triệu Nhược Hi gọi điện thoại tới thông báo hắn lên trường, kết quả là hắn không có đi, mà tiếp tục chơi Thần Vực, thật vất vả mới vào Studio U Ảnh, nếu muốn thăng quan tiến chức nhất định phải có biểu hiện tốt trong Thần Vực mới được, làm gì có thời gian đi trông nom mấy chuyện nhỏ trong lớp học.
Kết quả là bằng cử nhân đại học của hắn đều bị mất, chỉ có một chứng nhận tốt nghiệp, làm cho cha mẹ sau khi biết, càng ngày càng lo lắng cho tương lai của hắn, cũng bởi vì loại lo lắng đó, làm cho áp lực tinh thần của cha mẹ tăng thêm không ít, chỉ có điều cha mẹ luôn luôn không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại cổ vũ hắn, để hắn không cần lo lắng khoản nợ bên trong gia đình, cuối cùng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một năm sau cha mẹ hắn bệnh nặng không chữa được.
Cả đời hắn không muốn lại giẫm lên vết xe đổ về việc này nữa, dù xem ra bằng cử nhân đối với hắn mà nói không có việc gì cần sử dụng tới, nhưng hắn cũng muốn biết là do nguyên nhân gì, làm cho hắn không có bằng cử nhân.
Ở trong lớp, thành tích học tập của hắn thuộc loại khá, lấy được bằng cử nhân căn bản không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng lúc tốt nghiệp lại không có phần của hắn, nghĩ tới khả năng, cũng chỉ có chuyện sắp xảy ra hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vào trong trường đại học, Thạch Phong phát hiện một chuyện rất quái lạ.
Hôm nay trong trường sinh viên xuất hiện rất nhiều, người đi tấp nập, bình thường trong trường học cũng không có nhiều người như vậy, đều là đi ra ngoài tụ họp đi chơi, bằng không thì đi tự học trong thư viện, nếu không nữa cũng sẽ ngồi trong ký túc xá chơi trò chơi, sẽ không giống như bây giờ ra đây đi dạo trên đường.
Khi Thạch Phong đi vào lầu số 3 xong, phát hiện phòng học bình thường trống không đều kín người hết chỗ, bị nguyên một đám sinh viên ngồi đầy.
“Ngày hôm nay rốt cuộc là tình huống nào?” Trong lòng Thạch Phong âm thầm buồn bực.
Mới vừa đi vào giảng đường 401, Thạch Phong cũng cảm giác bầu không khí lớp học có chút lạ, bạn học cùng lớp đều đem tầm mắt chuyển qua trên người hắn, vẻ mặt mọi người rất là kinh ngạc, giống như là đang nhìn thứ gì đó không nên xuất hiện.
Các nam sinh chẳng qua chỉ nhìn hắn một chút, cũng không có để ý tới hắn, tiếp tục nói chuyện giết thời giờ.
Mà trong lớp một ít nữ sinh ăn mặc trang điểm xinh đẹp quăng tới ánh mắt chán ghét lên hắn, tuy là hắn sớm đã thành thói quen, khi hắn muốn nhìn trở lại thì những nữ sinh này trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Bạn học Thạch Phong cậu đã đến rồi, tìm một chỗ ngồi đi, chờ một lát bạn học Lâm Phi Long tới nữa, toàn lớp liền đủ.” Nữ lớp trưởng Triệu Nhược Hi biểu hiện rất bình thản, giống hệt như việc nói chuyện cùng hắn bất quá là làm việc theo thông lệ.
Chỉ có điều Thạch Phong mơ hồ cảm giác được, trong ánh mắt của Triệu Nhược Hi khi nghiêng đầu nhìn qua có chờ mong nào đó, chẳng qua không phải hắn, hẳn là Lâm Phi Long trong miệng cô.
“Được.” Thạch Phong gật đầu một cái, tùy ý tìm một cái góc ngồi xuống, ngồi chung một chỗ với những nam sinh khác tán gẫu, chỉ xem ánh mắt của bọn hắn cũng biết không có khả năng.
Đối với điều này Thạch Phong chỉ có thể cười khổ, ở kiếp trước làm người thật sự là thất bại nha…
Bất quá cũng không có cách nào, mỗi lần họp lớp, hoặc là hoạt động trong lớp, hắn vì tiết kiệm tiền, đều không tham gia, sớm bị coi là một người trong suốt trong lớp, có lẽ tại trong mắt mọi người, hắn rất quái gở đi.
“Người này làm sao lại đến?”
“Hẳn là lớp trưởng thông báo đi, không nghĩ tới hắn thật sự sẽ đến.”
“Bất quá là một sinh viên loại kém, nhìn thôi cũng thấy ghét, cậu xem ánh mắt của hắn hèn mọn bỉ ổi quá trời, không phải là vừa ý bổn tiểu thư đi, thật buồn nôn.”
Lớp học bắt đầu nhỏ giọng nghị luận Thạch Phong, Thạch Phong đến làm người ta càng giật mình, bình thường Thạch Phong cái hoạt động gì đều không tham gia, bây giờ lại đến đây, trong lời nói mọi người không chỉ có là xem thường, còn hơn nữa là chán ghét, bởi vì Thạch Phong rất gầy yếu, cũng không thiếu bị người ban khác bắt nạt, càng thêm bình thường họp lớp đều là sinh viên loại kém không có tiền tham gia, để những người ban khác nhìn thấy lớp bọn họ có người như vậy cũng cảm thấy bẽ mặt.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, bất quá Thạch Phong vẫn nghe được, hoặc là nói những người này cố ý để hắn nghe được.
Song, Thạch Phong chẳng qua nở một nụ cười mỉm, hắn đã không phải là trẻ con, làm sao lại tức giận cùng những đứa trẻ này, hiện tại hắn chỉ quan tâm vấn đề bằng cử