Mặc dù Thạch Phong bán trang bị rất nhẹ nhàng, nhưng mà bên phía Nhất Chùy Mua Bán sẽ không giống như vậy.
Vì tranh đấu cùng Thạch Phong, không ngừng chế tạo hung giáp Dã Nhân mới, ngân tệ trong tay tưởng như là không còn là ngân tệ nữa, mà là đồng tệ, ào ào liền không còn, còn phải tốn điểm tín dụng đi mua, trong lòng Nhất Chùy Mua Bán cảm thấy nhìn thôi cũng đau, bất quá nghĩ đến Thạch Phong tốn hao càng nhiều, trong lòng cũng dễ chịu không ít, mang tư thái muốn khiến Thạch Phong bồi chết.
Mà Thạch Phong rời khỏi phòng đấu giá đang càng ngày càng nóng.
Đến nhà kho ngân hàng, đem bộ bài và tảng đá kiên cố thu thập được để vào nhà kho, nhìn nhà kho đã đầy hơn một ngàn ô không gian, trong lòng Thạch Phong đang kích động không thôi.
Đây chính là lợi ích của việc sống lại, đời trước cũng không biết, cho nên bị mấy thứ này hại thảm, hiện tại lại thành một trong những nguồn giúp hắn kiếm tiền lớn nhất.
Mấy thứ này ở thời điểm bây giờ không đáng bao nhiêu tiền, thế mà trong tương lai rất đáng giá, có thể tăng tỉ giá đồng bạc hơn mười lần, thậm chí mấy chục lần, nhất là bộ bài, chỉ cần hợp thành một bộ còn đắt hơn một đám bài riêng lẻ mấy chục lần, dù cho các công hội lớn đều rất khó cướp được tới tay.
Cất giữ hết thảy vật phẩm xong, Thạch Phong đi một chuyến đến tiệm tạp hóa, mua năm tổ giấy trắng và một tổ bút mực, ở trong tiệm tạp hóa thì giấy trắng và bút mực vô cùng rẻ, một tổ 200 tờ mới bán 10 đồng tệ, một tổ 20 bình mực tàu mới bán 15 đồng tệ, bút lông chim tốt nhất mới bán 20 đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như vậy mua một vài thứ, liền so với thu nhập một ngày của người chơi bình thường còn cao hơn rất nhiều.
Nếu như là người chơi bình thường dám chắc tiếp thu không nổi, bất quá đối với Thạch Phong mà nói, những đồng tệ đấy thực sự đã không tính là tiền, hơn nữa mấy thứ này đều là nhu phẩm cần thiết để làm ra bản thiết kế rèn đúc, dù cho một tổ bán mười ngân tệ hắn cũng mua.
Sau khi mua xong đồ đạc, Thạch Phong đi đến hiệp hội đoán tạo.
“Vị tiên sinh này, anh có cần đồ uống lạnh không? Chỗ này của tôi có nước trái cây lạnh tốt nhất trấn Hồng Diệp, mùi vị cực kỳ ngon, một ly chỉ cần một đồng tệ.” Một cô gái trẻ gầy yếu xách theo một cái rổ nhỏ, mắt to linh động mang theo mong đợi, có chút khẩn trương hỏi một nam Kỵ Sĩ.
“Cút, đừng tới phiền anh mày, bất quá là đồ ảo, một ly đồ uống lạnh mà thôi, lại còn muốn một đồng tệ, cho không tôi cũng không muốn.” Nam Kỵ Sĩ tức giận mắng vài câu, đẩy cô gái trẻ mười sáu mười bảy tuổi kia ra, còn không quên nói bổ sung, “Thực sự là xúi quẩy, nếu như cô làm tôi chậm trễ mua Vi Quang Hộ Hung, xem tôi chốc nữa trở về làm thế nào trừng trị cô.”
Cô gái trẻ bị đẩy ngã trên mặt đất cũng không khóc, kiên cường đứng lên, phủi phủi bụi trên quần áo, khuôn mặt tiếp tục mang dáng vẻ tươi cười nghênh tiếp một gã người chơi khác.
Thạch Phong hơi sững sờ, không nghĩ tới người thiếu nữ này kiên cường như thế, người chơi nữ rất ít làm chuyện cực khổ như vậy, chớ nói chi là bị người chơi khác mắng nhiếc.
Thấy người thiếu nữ này, làm cho hắn nhớ lại mình trước kia.
Ngay sau đó ném một cái Con Mắt Quan Sát cho cô gái trẻ ấy.
Tử Yên Lưu Vân, Mục Sư level 1.
Thấy tên, trong lòng Thạch Phong nhất thời kinh ngạc, người thiếu nữ này lại là một trong mười đại Thần Mục – Tử Yên Lưu Vân, nếu có thể lôi kéo tới, tương lai của đoàn đội đã có sự bảo đảm tương đối.
“Ha ha ha, đây chính là trò chơi thực tế ảo, vậy mà muốn kiếm tiền qua tiền lời đồ uống lạnh, thật coi mình là em gái bán trà sữa sao? Chỉ có đứa ngốc mới có thể đi mua, nhìn dáng dấp của em không tệ, không bằng buổi tối tới nhà của anh, cho em một ngân tệ cũng không có vấn đề.” Một ông chú dung tục hơn ba mươi tuổi đi tới trước người Tử Yên Lưu Vân, chảy nước dãi buông lời trêu ghẹo.
“Vị tiên sinh này, tôi chỉ bán đồ uống lạnh, mời tự trọng chút.” Tử Yên Lưu Vân lui về sau vài bước, vô cùng kiên quyết nói.
“Anh đây là cất nhắc cô, cô còn cố chấp, bất quá là một người chơi sinh hoạt rẻ mạt, nếu như cô ngày hôm nay không đáp ứng, về sau cũng đừng muốn ở chỗ này làm ăn.” Ông chú thô bỉ giận dữ, chặn lối đi của Tử Yên Lưu Vân, nhìn chằm chằm cổ trắng như tuyết của cô, liếm môi một cái, uy hiếp nói.
“Ông làm sao có thể như vậy, ông quả thực vô liêm sỉ!” Ánh mắt của Tử Yên Lưu Vân mang theo căm phẫn, nhưng lại đánh không lại, nếu cô ở nơi này hao tổn nữa, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không có.
“Ha hả, anh vô liêm sỉ thì thế nào, em cắn anh à?” Ông chú hèn mọn bỉ ổi thấy bộ dáng lo lắng của Tử Yên Lưu Vân, trong lòng càng thích thú.
Nhìn Tử Yên Lưu Vân chịu đựng không khóc, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, càng làm cho người thương yêu.
“Xin ông chú này nhường một chút, tôi muốn một nghìn ly nước trái cây lạnh.” Thạch Phong ném một cái Con Mắt Quan Sát cho ông chú hèn mọn bỉ ổi ấy, cho thấy tên là Tây Môn Phiêu Huyết, đẳng cấp level 3, ở giai đoạn hiện tại cấp bậc đó cũng xem là không tệ.
Tây Môn Phiêu Huyết