Trong lúc mọi người ở đây ngờ vực vô căn cứ xem Thạch Phong có phải là quý tộc NPC hay không.
Tây Môn Phiêu Huyết bị bắt rời đi, như rắn độc nhìn chằm chằm Thạch Phong vậy, giận dữ hét: “Thằng nhãi kia mày chờ xem, tao nhớ kỹ mày, Võ Lâm Minh chúng tao sẽ không tha cho mày, hai bốn tiếng sau tao đây ra ngoài sẽ trở lại làm người đàn ông hào hiệp, đến lúc đó toàn bộ trấn Hồng Diệp sẽ không có chỗ dung thân cho mày.”
Mọi người nghe thấy Tây Môn Phiêu Huyết đe doạ ác độc, sau lưng đều cảm thấy chợt lạnh, đây là muốn không chết không thôi nha.
Bất quá bây giờ cũng không có ai dám xem thường Thạch Phong rồi, chỉ bằng ban nãy mượn lực một ngón kia, cũng biết Thạch Phong không hề đơn giản.
Công hội Võ Lâm Minh này ở trấn Hồng Diệp cũng coi như có chút danh tiếng, ở trong trò chơi thực tế ảo võ hiệp khác rất nổi danh, không phải là do Studio thành lập công hội, mà là do game thủ giải trí tổ chức công hội, cộng thêm mấy người giàu có đầu tư, hiện nay cũng tập thể tiến vào chiếm giữ Thần Vực, mặc dù không đạt tới trình độ công hội tam lưu, cũng là công hội không thể coi thường.
Hiện tại Thần Vực độc chiếm toàn bộ giới trò chơi thực tế ảo, ở dưới sự ủng hộ nghiên cứu chủ thần hệ thống mới nhất, Thần Vực đã có chủ thần hệ thống quản lý, không cần con người làm việc, bảo đảm tính chất công bằng trò chơi, hơn nữa chủ thần hệ thống còn có thể sẽ không ngừng tiến hóa Thần Vực, liên tục diễn sinh (hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, ý ở đây là không ngừng tập hợp tư liệu để đổi mới tốt hơn) ra đủ loại nhiệm vụ, phó bản, bí cảnh vân vân, là một cái trò chơi sống, đây là điều mà trò chơi thực tế ảo khác thua kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cộng thêm địa đồ Thần Vực mênh mông vô cùng, đủ để loài người toàn thế giới sinh sống, với lại ở trong trò chơi hầu như có thể thể nghiệm được những thứ đều có trong hiện thực, còn có càng nhiều thứ không có trên thực tế, có xu thế trở thành thế giới thứ hai, trò chơi thực tế ảo khác căn bản so ra kém rồi.
Sau khi Tây Môn Phiêu Huyết bị bắt đi rồi, tất cả mọi người nhìn về phía Thạch Phong, trên mặt đều mang tò mò, muốn nhìn thấu Thạch Phong, muốn biết Thạch Phong rốt cuộc là có phải NPC hay không, tiếc là bất luận sử dụng kỹ năng quan sát nào, Thạch Phong cũng đích thị 100% là người chơi, không phải là NPC.
Điều này làm cho thắc mắc của mọi người sâu hơn, nhưng mà không ai dám đi hỏi Thạch Phong, sợ rằng Thạch Phong cũng sẽ không đáp, ngộ nhỡ chọc Thạch Phong không vui, nói không chừng bọn họ chính là Tây Môn Phiêu Huyết kế tiếp.
Thạch Phong nhìn nét mặt mọi người tràn đầy nghi vấn, thản nhiên cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.
Sinh hoạt mười năm ở Thần Vực, hắn đã sớm lần mò quy tắc Thần Vực hoàn toàn rõ ràng, ở khu an toàn công kích người chơi tự nhiên sẽ bị vệ binh bắt đi giam lại, bất quá, chỉ cần không sử dụng hành động tạo thành thương tổn, coi như là thân thể va chạm mạnh một chút, vệ binh cũng sẽ không quan tâm.
Hắn đè lại Tây Môn Phiêu Huyết giống như chụp vai Tây Môn Phiêu Huyết là một hành động, chỉ là mức độ dùng sức không giống nhau, vệ binh đương nhiên mặc kệ, thế nhưng Tây Môn Phiêu Huyết dùng ra kỹ năng Xung Phong thương tổn gây choáng như vậy, hơn nữa còn có hành động công kích nghiêm trọng, vệ binh tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà nếu muốn quấy rối người chơi phái nữ, chỉ cần người chơi phái nữ mở ra hệ thống phòng quấy rối là được, có điều là Tử Yên Lưu Vân mới vừa gia nhập Thần Vực không lâu, không biết cũng bình thường.
Đối với đe doạ của Tây Môn Phiêu Huyết, hắn căn bản không có nhìn ở trong mắt, bất quá là một cái công hội cũng chưa tới tam lưu, hắn ngày trước thế mà đã từng chỉ huy U Ảnh nhỏ yếu đối đầu rất nhiều công hội nhất lưu, hắn đối với những công hội nhất lưu đó còn chưa phải là không có cách nào, chớ nói chi là Võ Lâm Minh loại công hội mấy nghìn người nhàn hạ này.
Nếu như muốn tìm gây phiền phức, hắn tiếp tục có biện pháp chống đỡ, thân làm người sống lại, bây giờ lại có ma khí trong tay, sợ cái mốc gì nha.
Về phần kéo gần quan hệ với Tử Yên Lưu Vân, hắn bây giờ chỉ có thể nén lại sự háo hức, tìm biện pháp khác, nha đầu kia phòng bị quá nặng, bất quá hắn cũng hiểu, nếu như là nữ thần Băng Tuyết làm như vậy, đoán chừng Tử Yên Lưu Vân cũng sẽ không như thế.
Thạch Phong cười khổ lắc đầu rời khỏi.
“Vị tiên sinh này, xin chờ một chút.” Tử Yên Lưu Vân rốt cục không nhịn được lên tiếng, mười ngân tệ quá hấp dẫn, đây chính là cơ hội lớn nhất của cô, nếu như vuột mất, mẹ bị bệnh làm sao bây giờ?
“Há, cô thay đổi chủ ý?” Thạch Phong quay người nhìn về phía Tử Yên Lưu Vân đang rầu rĩ mà cười nói.
Tử Yên Lưu Vân cảnh giác nhìn hai mắt Thạch Phong, muốn nhìn được bên trong có suy nghĩ không tốt hay không, nhưng mà cô thấy ánh mắt của Thạch Phong thế nào, cũng không phát hiện ánh mắt đặc biệt gì, trái lại trong ánh mắt thâm thúy của Thạch Phong cảm nhận được cảm giác biển rộng, bất quá vẫn là cẩn thận hỏi: “Anh thực sự chỉ cần nước trái cây lạnh, tuyệt đối sẽ không có yêu cầu khác?”
Trong lòng Thạch Phong