Mặt Nạ Ác Ma có thể che giấu thân phận, Thần Vực rất nhiều việc, hắn cũng không tiện lộ diện, nhưng đã có Mặt Nạ Ác Ma, hắn có thể dùng một thân phận khác hoạt động trong bóng đêm, làm rất nhiều việc mà thân phận chính hắn không làm được.
Mà bây giờ là thời điểm ấy.
Thạch Phong đi khỏi nhà trọ, quan sát chung quanh bốn phía một lần, phát hiện có mấy người chơi cử động quái dị, nhìn chòng chọc cửa chính nhà trọ, giống như đang chờ cái gì, bất quá bởi vì tác dụng của Mặt Nạ Ác Ma, những người này cũng không có chú ý tới hắn.
“Thằng ranh kia tại sao vẫn chưa ra, chẳng lẽ muốn ở trong đó luôn sao, đợi cho tên đỏ biến trở về mới đi hả.” Một gã thích khách đứng ở ngoài cửa nhà trọ, hơi không kiên nhẫn mở miệng.
“Gấp cái gì, thằng ranh này chết chắc rồi, cũng dám đánh lén lão đại Thiết Kiếm, rồi còn giết chết nhiều anh em của chúng ta như vậy, Võ Lâm Minh chúng ta sẽ không chết không thôi với hắn. Tôi cũng muốn xem thử xem hắn có thể trốn đến khi nào. Nếu hắn ngây ngốc đợi đến khi tên đỏ biến trở về, không đánh quái giảm bớt tội ác, tối thiểu cần hơn ba mươi tiếng, cho dù hắn bây giờ lợi hại, hơn ba mươi tiếng sau, trang bị và đẳng cấp chúng ta đều vượt qua hắn một mảng lớn, giết hắn về level 0 không phải thoải mái hơn sao.” Một gã thích khách khác cười khẩy nói.
Ở vào lúc vài tên Võ Lâm Minh nói chuyện phiếm cười nhạo Thạch Phong, không phát giác được Thạch Phong đang đứng tại bên cạnh bọn họ, nghe những lời nói này hết sức rõ ràng.
“Võ Lâm Minh hành động còn rất nhanh, phái ra tiểu đội thích khách nhìn chằm chằm mình, thật đúng là coi trọng mình, nhưng đáng tiếc mình không có thời gian chơi cùng bọn họ, vậy cứ để cho bọn hắn chậm rãi chờ đến bình minh đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Phong đã sớm ngờ tới Thiết Kiếm Cuồng Sư sẽ không bỏ qua hắn, dù sao ở kiếp trước giao thủ qua rất nhiều lần, vẫn hiểu rất rõ tính cách của Thiết Kiếm Cuồng Sư, tuyệt đối là có hận thì sẽ trả thù, yêu hận rõ ràng, dù phải trả giá rất lớn, chỉ cần có thể báo thù, hắn nhất định đi làm, hơn nữa là hoàn trả gấp trăm ngàn lần.
Nói dễ nghe là người đơn giản, nói khó nghe chính là một cây gân, rất dễ dàng bị người đoán được ý nghĩ.
Sau đó Thạch Phong liền ung dung tự tại rời khỏi nhà trọ, một đội thích khách còn ngây ngốc chờ ở trước cửa nhà trọ, cười nhạo Thạch Phong nhát gan, chỉ dám trốn ở trong khách sạn, kết cục vẫn là chết.
Khu thương mại trước hội đấu giá, người đông nghìn nghịt, muốn chen vào thu chút tài liệu đều khó có khả năng, đành phải bỏ qua, trước tiên đi Hiệp hội đầu bếp, xem thành quả của Tử Yên Lưu Vân cái đã.
Hiệp hội đầu bếp so sánh với Hiệp hội đoán tạo đứng đầu bây giờ, có thể nói là trước cửa vắng như chùa Bà Đanh, chỉ có lẻ tẻ vài người chơi sinh hoạt ra vào hiệp hội.
Trước khi Thạch Phong đi vào phòng bếp mướn, liền điều chỉnh Mặt Nạ Ác Ma một chút, khôi phục dung mạo và che mất tên đỏ.
Sau khi đi vào phòng bếp, phát hiện Tử Yên Lưu Vân đang tập trung tinh thần chế biến nước trái cây lạnh, thủ pháp lão luyện lạ kỳ nhanh chóng, đẳng cấp cũng đã đạt đến level 3, vượt qua không ít người chơi sinh hoạt khác.
Hắn không phải là chưa gặp qua các đại sư đầu bếp ở kiếp trước chế biến đồ uống lạnh, nhưng là tuyệt đối không như Tử Yên Lưu Vân làm tự nhiên thuần thục, giống như tự nhiên mà có, rất khó tưởng tượng Tử Yên Lưu Vân vì cái gì nói tốc độ chế tác rất chậm, rõ ràng nhanh đến nỗi để người than sợ, chẳng lẽ là Tử Yên Lưu Vân cố ý lừa hắn?
Thạch Phong lắc đầu, cảm thấy việc ấy hoàn toàn không có cần thiết, vì vậy đi tới chợt hỏi, “Tử Yên, cô làm thế nào rồi?”
Thế mà câu hỏi của Thạch Phong, Tử Yên Lưu Vân giống như hoàn toàn chưa nghe thấy, vẫn hết sức chuyên chú chế biến nước trái cây lạnh, lòng không tạp niệm.
Chứng kiến sức tập trung Tử Yên Lưu Vân như thế kia, Thạch Phong cũng âm thầm sợ hãi than, cũng không quấy rầy Tử Yên Lưu Vân, mà là đứng ở một bên quan sát.
Ước chừng qua hơn mười phút, Tử Yên Lưu Vân còn chưa phát hiện Thạch Phong, mà trong tay đã làm hơn mười ly nước trái cây lạnh, những ly nước trái cây lạnh ấy tỉ lệ tươi mát sáng, mơ hồ tản ra mùi thơm mê người.
Khi tài liệu trong tay dùng hết rồi, Tử Yên Lưu Vân muốn đi lấy một ít tài liệu.
“Á!”
Tử Yên Lưu Vân bị hoảng sợ, phát hiện ông chủ Thạch Phong như thế nào đứng lại ở phía sau, xem ra tối thiểu đợi một hồi lâu.
Nghĩ đến chuyện mình để ông chủ đợi lâu như vậy, trong lòng Tử Yên Lưu Vân không khỏi bối rối, có chút khẩn trương cúi đầu nói nhỏ: “Ông chủ.”
“Cô làm xong chín trăm ly nước trái cây lạnh chưa?” Thạch Phong cười hỏi, lúc này Thạch Phong đánh giá Tử Yên Lưu Vân cao hơn.
Mỗi người làm việc, càng tập trung tinh thần, thì hiệu suất càng cao, cũng dễ dàng phục vụ khách hàng khó khăn hơn. Tựa như trong đạo giáo[1] nói trời đất hợp nhất, hoặc nói là hiểu rõ, nhưng không phải mỗi người đều có thể bảo trì sức tập trung cao độ mãi, thật giống như học tập thời gian dài, rồi cũng sẽ suy nghĩ chuyện khác, hoặc là như nghe giáo sư giảng bài trên lớp, nghe nghe một hồi, lòng lại không tập trung được nữa.
Nhưng là Tử Yên Lưu Vân có được sức tập trung vượt qua người thường, làm chuyện gì tuyệt đối