Mới hơn một ngày không thấy, Thạch Phong phát hiện đám người Bạch Khinh Tuyết đều thay đổi trang bị, nguyên một đám trang bị hoa lệ thiếu chút nữa chói mù mắt người ta, thuần một sắc bộ trang phục của Dong Nham Sơn Động level 5, giai đoạn bây giờ tuyệt đối là đoàn đội tốt nhất rồi.
Trang bị cả người, chỉ cần chỉ huy thích hợp xác đáng, quen thuộc phó bản hơn mấy lần, thông qua Nghĩa Địa Ám Nguyệt cấp Phổ Thông tuyệt đối không có vấn đề.
Đối với nghĩa địa Ám Nguyệt, Thạch Phong dù là có một thân trang phục Ngân Nguyệt, vẫn có không ít nhu cầu, ví dụ như bản thiết kế Ma Đao Thạch cao cấp, đây chính bản cường hoá Ma Đao Thạch, thứ này chỉ có phó bản đoàn đội mới rơi xuống, hơn nữa phải là BOSS mới có tỉ lệ khá thấp.
“Anh còn biết…”
“Được rồi, người đã đều đến đông đủ, liền thoát khỏi đội rồi nhập vào đi.”
Triệu Nguyệt Như vốn còn muốn chế nhạo Thạch Phong chút, kết quả bị Bạch Khinh Tuyết trước một bước cắt đứt.
Bạch Khinh Tuyết lúc trước còn có một chút tức giận, nhưng khi nhìn lướt qua Thạch Phong, kinh ngạc phát hiện, đẳng cấp Thạch Phong lại đạt đến level 6.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại người chơi level 6 đều là hàng đầu cả trấn Hồng Diệp rồi.
Lúc trước gặp Thạch Phong, đẳng cấp của Thạch Phong chẳng ra đâu, là phía dưới mức tầm trung của mọi người. Bây giờ có thể đuổi lên, thấy rõ tốc độ thăng cấp của Thạch Phong rất nhanh. Còn có mấy người Hắc Tử sau lưng Thạch Phong, cũng đã level 5, đều là một thân trang bị Thanh Đồng, tài nghệ này ở trong dã đoàn đã hết sức không tệ.
Vì vậy tiểu đội Thạch Phong toàn bộ thoát khỏi đội, gia nhập đoàn đội bên Bạch Khinh Tuyết.
Một màn Thạch Phong gia nhập đoàn đội Bạch Khinh Tuyết này, tự nhiên tất cả công hội và người chơi xung quanh thấy được. Từ cuộc đối thoại và phương diện trang bị, có thể nhìn ra, đám người Thạch Phong cũng không phải thành viên Phệ Thân Chi Xà, nhưng còn có thể gia nhập đoàn đội Bạch Khinh Tuyết, cùng một chỗ vào phó bản, quả thực quá lạ kỳ đấy.
Trang bị của tiểu đội Thạch Phong nhìn cũng không cao cấp, đều là đồ Thanh Đồng rời, có thể nói không hơn nhiều những dã đoàn khác lắm.
Đây chính là cuộc chiến tranh đoạt đánh thông phó bản đoàn đội quan trọng, cho một nhóm người vô như vậy, chẳng lẽ Bạch Khinh Tuyết rất tự tin có thể dễ dàng đoạt vào tay hay sao?
Chỉ có Thứ Tâm biết rõ thực lực của Thạch Phong, hiện tại hai kẻ mạnh liên thủ, bọn họ muốn tranh đoạt đánh thông phó bản Nghĩa Địa Ám Nguyệt lại khó không ít.
“Anh Trương, thằng ranh kia chính là người hãm hại chúng tôi.” Viêm Hổ thấy được Thạch Phon, oán hận tố cáo.
“Nguyên lai chính là hắn sao?” Trương Lạc Uy nhếch mày rậm lên, không khỏi càng chú ý Thạch Phong rồi, lập tức trầm thấp nói: “Đã có quan hệ với nữ thần Băng Tuyết, như vậy từ nay về sau các cậu tránh chọc giận hắn, tôi cũng không muốn bây giờ phải chống lại công hội nhất lưu.”
Có thể làm cho đám Viêm Hổ bị diệt cả đoàn, còn có một chút quan hệ cùng nữ thần Băng Tuyết, người này xác thực không đơn giản, còn cần điều tra một chút. Nếu như chỉ là bèo dạt mây trôi với nữ thần Băng Tuyết, vậy thì U Ảnh cũng không phải dễ trêu, tự nhiên sẽ để hắn trả giá thật nhiều.
“Vâng, tôi biết rồi thưa anh Trương.” Viêm Hổ trừng mắt Thạch Phong, chỉ có thể cắn răng đáp ứng.
Bất quá Võ Lâm Minh bên kia liền khác rồi.
Nguyên một đám thành viên Võ Lâm Minh hận không thể hiện tại liền trừng trị Thạch Phong, nhất là Thiết Kiếm Cuồng Sư.
Trước còn buông lời nói, muốn giết Thạch Phong về level 0, lại nhìn thấy Thạch Phong bây giờ đã lên tới level 6, cao hơn tên đó một bậc, đã cảm thấy mất mặt muốn chui về nhà rồi.
“Nhóm Thích khách kia là làm cái gì không biết, lại để hắn tẩy tên đỏ đi, còn lên tới level 6.” Chỉ là Thạch Phong bình yên vô sự đứng ở chỗ này, Thiết Kiếm Cuồng Sư liền cảm thấy khuôn mặt không còn ánh sáng, tức đến đỏ bừng cả mặt, “Lập tức liên lạc tiểu đội Thích khách cho tao, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Lão đại, có chuyện gì?” Thích khách trông coi ở trước cửa nhà trọ trả lời.
“Chuyện gì?” Thiết Kiếm Cuồng Sư sau khi nghe được giận đến nỗi không thở nổi, rống giận nói: “Tao cho bọn bay nhìn chằm chằm vào Dạ Phong, vậy mà tụi mày đang làm cái gì?”
“Lão đại, chúng em vẫn nhìn chằm chằm vào nha, nhưng Dạ Phong còn không có đi ra khỏi nhà trọ, đoán chừng là đã sợ chết.” Thích khách buồn bực nói.
“Nhìn chằm chằm vào? Vậy mày nói đi, tao nhìn thấy người kia là ai?” Thiết Kiếm Cuồng Sư gửi screenshots tới, lạnh giọng nói.
“Không có khả năng, chúng em thật sự nhìn chằm chằm vào Dạ Phong, hắn cũng không có đi ra mà.” Tên thích khách kia chứng kiến screenshots sau, lập tức trợn tròn mắt.
“Một đám rác rưởi, chỉ có một người cũng không coi chừng được, lập tức cút ra khỏi Võ Lâm Minh cho tao, tao cũng không muốn nhìn thấy đám rác rưởi tụi mày nữa.” Thiết Kiếm Cuồng Sư hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ đại não, chợt trừng mắt về phía Thạch Phong, nói với thủ hạ, “Kêu người cho tao, có thể tới