Đầu tháng mười xảy ra một chuyện lớn.
Trong kinh thành, Thế tử Tô Minh Phong phủ Bình Nam đột nhiên thân nhiễm bệnh nặng, chỉ có thể ở nhà an dưỡng. Bình Nam chủ đau lòng thương con, cùng phu nhân ở nhà chăm sóc Tô Đại thiếu gia, chuyện quân mã tạm thời gác lại, Bệ Hạ ban cho một ít dược phẩm, tỏ vẻ an ủi, rồi để người khác tiếp quản công việc này.
Dân chúng trong kinh thành thảo luận chuyện này vô cùng sôi nổi, rồi lại thở dài, Tô Đại thiếu gia thanh niên tài tuấn, làm quan không lâu đã lập được công lớn, sắp một bước lên mây, tiền đồ vô lượng, đột nhiên lúc này sinh bệnh nặng. Quả thật là trời ghen tỵ anh tài, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi trở lại triều đình cũng không còn chỗ đứng.
Dân chúng đều nghĩ như thế, nhưng triều thần trong triều đều bặt vô âm tín. Có người thông minh nói:
"Sao có thể tự nhiên sinh bệnh được, đây rõ ràng là tránh họa. Ban đầu Tô gia như ngọn lửa lan xa, hiện tại tai họa sắp tới, không nghĩ còn có thể thấy rõ thế cục, tự mình rút củi dưới đáy nồi."
Việc này rơi vào tai Thẩm Diệu, lúc đó nàng đang đứng trong viện, tu bổ lại cây hoa hải đường. Mấy ngày này ở Quảng Văn quán, có chuyện của Tô Đại thiếu gia, mọi người có thêm chủ đề mới để bàn tán, ngược lại không chú ý đến nàng. Nàng cũng thanh nhàn được mấy ngày.
"Tiểu thư, vẫn là hoa cỏ khiến người ta yêu thích."
Cốc Vũ cười nói.
"Như cây hoa hải đường này, trông thật đẹp mắt."
Những đóa hoa hải đường đỏ thẫm trong khung cảnh ngày thu xơ xác, hiện ra vài phần linh động, lúc nàng làm Hoàng Hậu, lo liệu mọi việc trong cung, giúp Phó Tu Nghi mược sức quyền thần, cam tâm đi Tần quốc làm con tin, tranh đấu cùng Mi Phu nhân. Đại đa số thời điểm nàng đều sống trong quyền mưu cùng cung đấu, làm sao có tâm tình bình thường như hiện tại, ngắm hoa giải sầu?
"Ngươi có biết vì sao hoa hải đường nở rộ lại đẹp như thế không?"
Nàng hỏi.
Cốc Vũ mặc dù không rõ tiểu thư nhà mình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp:
"Đây là do quản sự mang hạt giống từ bên ngoài về, nghe nói hạt giống rất quý hiếm, các phu nhân cũng khen ngợi, loại hoa hải đường này vào mùa thu đặc biệt nở đẹp đẽ."
Thẩm Diệu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Làm sao lại là nguyên nhân này được?
Một nơi lạnh lẽo âm trầm như trong cung, ngay cả bên ngoài lãnh cung cũng có đầy hoa, sắc màu rực rỡ. Đó là bởi vì, dưới những gốc hoa đó chính là những xương cốt của các phi tần cung nữ nơi đây. Trên đời này, đằng sau những thứ diễm lệ tốt đẹp, đều có mặt đen tối.
Tô gia đã hiểu được đạo lý này, bọn họ sẽ làm gì đây?
Nàng mỉm cười.
———————————————
Phủ Bình Nam.
Sân của Tô Đại thiếu gia được trông chừng rất nghiêm ngặt, ngoại trừ gã sai vặt đứng canh gác cùng thư đồng bên cạnh thì người ngoài không thể tiến vào. Chỉ ngửi thấy vị thuốc thật nồng đậm từ bên trong, Tô lão gia đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tạ tiểu Hầu gia là bằng hữu tốt của Tô Thế tử, tất nhiên là muốn đến thăm bệnh.
Xe ngựa Tạ gia đứng ở bên ngoài Tô phủ, gã sai vặt đang bận rộn chuyển dược liệu quý hiếm vào bên trong. Tất cả dược liệu đều được để trong thùng, đủ để thấy tấm lòng Tạ tiểu Hầu gia đối với bằng hữu.
Trong thư phòng, Tô Minh Phong một thân y phục xanh nhạt, ngoại trừ thân hình có chút gầy yếu, tinh thần lại không suy giảm chút nào, làm sao nhìn ra được một chút dấu vết bệnh tật?
Đối diện hắn là thiếu niên mặc cẩm y đang nhíu chặt mày, giương giọng hỏi:
"Tránh họa?"
"Không sai."
Tô Minh Phong nhìn Tạ Cảnh Hành, thở dài nói.
"Ngươi cũng thấy Tô gia ngày càng phát triển, đã qua mấy đời, thế lực ngày càng lớn. Hiện nay, ta lại giữ thêm việc quân mã... Thật sự không thể lên cao nữa. Tuy Bệ Hạ không chèn ép Tô gia, nhưng như vậy mới càng nguy hiểm."
"Ngươi còn lập công."
Tạ Cảnh Hành nhắc nhở.
"Bởi vì lập công, phụ thân cùng ta đều có chút đắc ý, lại quên nguy cơ rình rập sau lưng. Công trạng càng lớn, chính là tai họa. Ta nói lời này ngươi đều hiểu được, ban đầu Tô gia khó tránh khỏi bị che mắt, nay suy nghĩ kĩ lại, không thể không dừng trước bờ vực sâu, thật sự quá nguy hiểm."
"Làm như vậy cũng tốt."
Tạ Cảnh Hành gật đầu.
"Chỉ là