Vô luận Định kinh phát sinh bất cứ phong ba hay có mạch nước ngầm mãnh liệt đang cuồn cuộn, thì bên ngoài luôn có vẻ thái bình vui mừng. Mỗi năm Cúc yến được tổ chức một lần. Mọi năm sau khi trải qua khảo nghiệm ở Quảng Văn đường, Cúc yến sẽ được tổ chức, nhưng năm nay lại tổ chức cùng nhau.
Khác với những năm trước, cứ như vậy, cuộc khảo nghiệm lần này có thể coi là sự kiện lớn của giới quý tộc đệ tử.
Sáng sớm, Thẩm lão phu nhân đã cho Đại nha hoàn Hỉ Nhi đến Tây viện, nói là đã mời người đến để may y phục cho Cúc yến sắp tới, gọi Thẩm Diệu đến để chọn.
Thẩm Diệu gật đầu.
Mấy lần kiểm tra trước, Thẩm Diệu đều ăn mặc tùy ý, nàng lúc nào cũng là cái đuôi, ở đằng sau cùng luôn bị mọi người cười nhạo. Mà nay Cúc yến cùng khảo nghiệm tổ chức chung, nếu không có y phục mới là không được.
Hơn nữa, Cúc yến đều có các phu nhân quyền quý đến, phần lớn là để chọn con dâu. Vì vậy, phàm là nữ nhi chưa gả đều chuẩn bị váy áo cẩn thận, mong sao chính mình là người xinh đẹp nhất. Thẩm lão phu nhân mặc dù không thích Đại phòng nhưng vẫn muốn giữ thể diện. Huống chi, lão phu nhân chỉ biết lợi ích của chính mình, nếu có thể dùng Thẩm Diệu đổi một mối hôn nhân có lợi thì bà không ngại bán nàng đi.
Bạch Lộ có chút cao hứng, một bên cùng Thẩm Diệu đi qua Vinh Cảnh đường, vừa nói:
"Không ngờ Cúc yến lại tới nhanh như vậy, tiểu thư thích nhất Cúc yến, đến lúc đó người có thể ngắm hoa rồi."
Thẩm Diệu thích Cúc yến, nhưng không phải vì ngắm hoa. Mỗi lần yến hội, nàng lại bị cô lập, xem như không tồn tại, tất nhiên có Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh góp phần vào đó, tính tình nàng lại vụng về nhát gan, ăn mặc cũng không khéo, bị người khác cười nhạo sau lưng còn không biết.
Nàng yêu thích Cúc yến, cũng bởi vì Phó Tu Nghi.
Cúc yến năm trước Phó Tu Nghi cũng tham dự. Ngày đó nàng bị cười nhạo cùng cô lập, cúc hoa viên đầy màu sắc, mọi người đều tìm những bông hoa màu sắc tươi đẹp, đỏ rực, một mình Thẩm Diệu đi đến nơi hẻo lánh, từ xa nhìn thấy một chậu bạch cúc.
Những thứ màu trắng như vậy, chỉ dùng trong thời điểm tang lễ, không phải màu của hỉ sự, huống hồ hoa cúc này nở có chút thê thảm. Cánh hoa hơi héo, không biết là do mưa hay gió mạnh, cô đơn đứng một mình trong góc, không ai để ý.
Có lẽ do đồng cảm cùng cảnh ngộ, Thẩm Diệu thấy chính mình cũng giống chậu hoa cúc kia. Một người cô đơn, đáng thương không ai để ý. Đang vô cùng tủi thân, Thẩm Diệu nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục đi đến chậu bạch cúc.
Hắn đưa tay về phía chậu hoa, khẽ vuốt cánh hoa. Người bên cạnh liền hỏi hắn:
"Cửu đệ, đóa hoa này héo như vậy, có gì đẹp đâu?"
Hoa phục nam tử cười:
"Ta thương tiếc nó cô đơn không nơi nương tựa, rất đáng thương."
Chỉ vì một câu "Thương tiếc cô đơn không nơi nương tựa" làm Thẩm Diệu nảy sinh hảo cảm với nam tử này. Nam tử kia xoay người, một thân phong thần tuấn lãng khiến người khác mê muội.
Sau đó Thẩm Diệu mới biết được từ những nữ quyến khác đó là Cửu Hoàng tử Định vương Phó Tu Nghi.
Có lẽ thuở niên thiếu yêu mến một người luôn mù quáng, câu nói kia của Phó Tu Nghi rõ ràng chỉ chậu bạch cúc, nàng lại tự cảm động lây. Nàng tưởng, một người ôn nhu như hắn, nếu nàng có thể gả cho hắn, hắn thương tiếc hoa cúc như thế chắc chắn cũng thương nàng.
Đáng tiếc, đó chỉ là nàng tự mình đa tình mà thôi. Phó Tu Nghi thương tiếc kiều hoa, thương tiếc thiên hạ, thương tiếc Mi phu nhân, nhưng hắn lại chưa bao giờ thương tiếc nàng. Hết thảy đều do nàng trả giá, hắn đều xem đó chính là "trách nhiệm" của thê tử. Những ngày êm đềm vui vẻ, hóa ra cũng chỉ là Phó Tu Nghi cố nén chán ghét, cùng nàng diễn một vở kịch mà thôi.
Hắn cũng không thương tiếc hoa cúc kia, chỉ là thuận miệng nói ra, liền làm nàng cảm động.
"Tiểu thư?"
Bất tri bất giác nghĩ đến xuất thần, Thẩm Diệu không phát hiện khi nào đã đến trước cửa Vinh Cảnh đường. Bạch Lộ vội vàng nhắc nhở Thẩm Diệu đi theo Hỉ Nhi tiến vào.
Hôm nay không có Thẩm Nguyên Bách. Lão phu nhân một thân cẩm tú (váy dài) màu xanh, bà đã 75 tuổi, nhưng mặc màu xanh tươi mới như vậy cùng với lớp phấn nộm trên mặt khiến khuôn mặt bà