C12.
Bái sư (hạ)
2020.03.05 ~ 2020.03.30
Cáo từ Vu Minh Trung, Vệ Cẩm Dương liền bị Vệ Cẩm Hoa bế lên xe ngựa.
Ngồi trên xe ngựa chậm rãi chuyển động, Vệ Cẩm Dương thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần, bỗng nhiên con đường làm tướng quân mà hắn vì bản thân (1) sau khi trọng sinh lập ra liền trở nên gần như vậy! Mấy hôm trước vẫn còn đang suy nghĩ, hiện tại tựa hồ có thể bắt đầu học tập thực tiễn rồi.
Thế nào lại có một loại cảm giác nói không nên lời...!
Thật giống như một giấc mộng, trong mộng hắn muốn cái gì liền có cái đó, hết thảy đều không chân thật như vậy.
"Đại ca, Cẩm Dương về sau thật sự sẽ làm Đại tướng quân sao?" Vệ Cẩm Dương từ lúc ra khỏi đại môn Vu phủ vẫn còn không dám tin tưởng, sợ rằng sau khi tỉnh lại chỉ là một hồi mộng đẹp.
"Đương nhiên!" Nhìn dị mẫu đệ đệ ngây thơ, phảng phất như đang ở trong mộng, Vệ Cẩm Hoa liền nhịn không được trong lòng trìu mến, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu vô cùng, chính mình có thể vì nhóc thực hiện bất kể nguyện vọng gì cũng không thể tốt hơn.
Y cười xoa xoa đầu Vệ Cẩm Dương, "Chỉ cần Cẩm Dương chịu nỗ lực, đại ca bảo đảm Cẩm Dương lớn lên sẽ là Đại tướng quân lợi hại nhất của Tử Vân chúng ta!"
Thái Tử đại ca, ngươi nói cái gì? Ngươi đang lừa gạt tiểu hài tử đúng không? Lão tử vừa mới đắm chìm trong mộng liền bị câu trả lời của ngươi tạt cho một chậu nước lạnh bật tỉnh.
Loại chuyện này ngươi có thể bảo đảm sao? Trở thành Đại tướng quân lợi hại nhất của Tử Vân? Ngươi bảo đảm được sao? Chuyện này rõ ràng là phải xem vận khí, nếu đến lúc lão tử trưởng thành mà không có chiến tranh, quốc thái dân an, ngươi làm thế nào chắc chắn lão tử có thể trở thành Đại tướng quân lợi hại nhất? Muốn làm tướng quân là phải có chiến tích, phải có quân công! Thật là, kiến thức thông thường cũng không có, loại sự tình này rõ ràng một tên hoàn khố như hắn cũng biết nha!
Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy Thái Tử đại ca nhà hắn kỳ thực là người cực kỳ không đáng tin cậy.
Rõ ràng đây là ngữ khí cùng ánh mắt dụ hống tiểu hài tử, mệt cho Vệ Cẩm Dương còn nghiêm túc trả lời y! Ngươi đừng tưởng rằng lão tử là tiểu hài tử dễ bị lừa gạt! Lão tử nói cho ngươi biết, đó chỉ là thân xác, lão tử thực tế đã hơn hai mươi tuổi rồi, có được không?
Tuy rằng Vệ Cẩm Dương ở trong lòng hung hăng phun tào Thái Tử đại ca một hồi nhưng lại không thể không giả bộ làm một tiểu hài tử bị lừa gạt, phồng lên mặt bánh bao, dùng một đôi mắt ngây thơ sùng bái nhìn Vệ Cẩm Hoa, "Thật vậy ạ? Đại ca thật là lợi hại.
Cảm ơn đại ca, Cẩm Dương thích đại ca nhất!" Đóng giả tiểu hài tử, bán manh gì đó đối với Vệ Cẩm Dương mà nói đã là chuyện nhỏ.
"Phải không? Một khi đã như vậy, Cẩm Dương làm thế nào cảm tạ đại ca, làm thế nào bày tỏ đệ thích đại ca nhất?" Vệ Cẩm Hoa nhìn tiểu hài tử ngây thơ đáng yêu trước mắt, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa.
Tiểu hài tử nha, y quả nhiên thực thích! So với người lớn thì đơn giản hơn nhiều, nếu đệ đệ này vĩnh viễn không lớn lên, vĩnh viễn cứ ngoan ngoãn nghe lời, ngốc ngốc bên người y thì tốt rồi.
Đại ca, tuy rằng lão tử rất muốn hô to một tiếng, ta lớn lên về sau nhất định vì đại ca cúc cung tận tụy đến chết mới thôi! Bày tỏ lòng trung thành, làm ra một đoạn huynh hữu đệ cung, minh quân trung thần! Có điều, ngươi đem mặt thò qua đây là muốn quậy kiểu gì?
Còn có, dáng vẻ tươi cười đáng khinh của kẻ lưu manh đùa giỡn cô nương nhà lành lại xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của ngươi...!một chút cũng không hợp a! Ngẫm lại lúc lão tử vừa mới trọng sinh trở về, Thái Tử đại ca ngươi khi đó là cỡ nào ngây thơ, bị một tiểu hài tử hôn còn sửng sốt một lúc lâu...!Hiện tại cư nhiên dùng vẻ mặt đùa giỡn hướng lão tử đòi hôn, ngươi sa đọa nhanh như vậy sao? (3)
Vệ Cẩm Dương hiển nhiên đã quên, hiện tại thì hắn vẫn là một tiểu hài tử, không phải Yến vương gia kiếp trước duyệt qua vô số người.
Nhìn gương mặt trắng nõn của Vệ Cẩm Hoa càng dựa càng gần, Vệ Cẩm Dương yên lặng phun tào, Hoàng đế bệ hạ tương lai, ngươi đừng thấy ta mặt nộn, nhìn có vẻ hôn rất tốt.
Kỳ thật, mặt ngươi cũng rất nộn, hôn cũng thực hảo.
Nếu không tự ngươi hôn chính mình đi!
Phun tào xong, nhìn nhìn gương mặt trắng nõn của Vệ Cẩm Hoa gần trong gang tấc, Vệ Cẩm Dương không khỏi cảm khái một chút, Thái Tử đại ca nhà mình có làn da thật là tốt, so với những ca cơ hay mỹ nhân hắn nuôi kiếp trước đều đẹp hơn.
Bất quá, cũng có thể là nhờ tuổi y còn nhỏ a! Vệ Cẩm Dương nghĩ, liền có chút bất đắc dĩ hạ xuống mặt của Vệ Cẩm Hoa một nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Vệ Cẩm Hoa cảm thụ được trên mặt có một loại xúc cảm mềm nhẹ mang theo chút nước miếng, trong lòng liền rung động, quả nhiên, y thích loại cảm giác dùng môi hôn, sau lần đầu tiên được đệ đệ hôn lên mặt, y liền phát hiện điều này.
Y thích loại hôn môi ấm áp mang theo tâm ý, có thể cho y cảm nhận được bản thân cũng được lưu tâm.
Trong lòng xúc động, trên gương mặt vốn bất động thanh sắc của Vệ Cẩm Hoa cũng hiện ra tươi cười ôn hoà của một hảo ca ca, nhìn đệ đệ nhà mình sau khi hôn mình xong còn ngoan ngoãn đem khuôn mặt nhỏ đưa qua, ý cười bên môi của Vệ Cẩm Hoa càng đậm, lại ở trên mặt của Vệ Cẩm Dương hạ xuống một nụ hôn.
Đây là tật xấu cổ quái gì a? Lão tử hôn mẫu hậu, cũng chưa hôn nhiều bằng ngươi đâu.
Quả nhiên, loại người quyền cao chức trọng như Hoàng đế bệ hạ tương lai vẫn là có vài thú vui cổ quái.
Hôn tới hôn lui là chuyện gì? Ngẫu nhiên hôn hôn còn chưa tính, xem như bán manh! Ngươi mỗi ngày đều hôn hôn là muốn quậy kiểu gì đây? Thái Tử đại ca!
Đừng nhìn lão tử hiện tại da thịt non mềm hôn rất tốt, lão tử lớn lên cũng sẽ thành kiểu da dày thịt béo, tuyệt đối hôn không tốt bằng ngươi khi lớn lên, ngươi chịu lỗ, ta được lợi, có được không? (4)
Vệ Cẩm Dương trở lại Chiêu Dương điện đổi quần áo, còn chưa kịp thở một hơi, ngự tiền thái giám của Kính Hòa Đế liền tới tuyên chỉ, tuyên bố hắn chính thức bái lão tướng quân Vu Minh Trung làm thầy, về sau không cần đến chỗ thái phó học chữ, mỗi ngày tuyên lão tướng quân tiến cung đơn độc giảng bài cho hắn.
Thái Tử đại ca, ngươi quả nhiên là không gì không làm được! Lão tử còn chưa kịp thở, thánh chỉ liền tới rồi, đây là cái tiết tấu gì? Thật nhanh a! Phụ hoàng mà ngươi cũng thu phục được, ngươi thật không hổ là hoàng đế tương lai, quả nhiên là thế đại quyền thô a! Đùi này lão tử chắc chắn ôm đúng rồi, đi theo ngươi thì cái gì cũng có!
Đúng là người nào mệnh nấy! (5)