C42.
Tình đậu (hạ)
2020.12.08 ~ 2020.12.14
Nhìn thấy đệ đệ bảo bối đứng ở cửa, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên không còn tâm tư lại cùng đám lão thần này tiếp tục dây dưa, trên mặt lại quay về lúc bình thường không rõ hỉ nộ, y càng như vậy ngược lại khiến đám lão thần kia càng thêm sợ hãi.
Vệ Cẩm Hoa lúc này đã không còn bạo nộ như vừa rồi, nhưng chúng đại thần đã kiến thức qua y phát uy đều tỏ vẻ, Thái tử điện hạ hiện tại một thân khí thế không giận tự uy, tâm tình không lộ, ngược lại khiến bọn họ càng thêm thấp thỏm bất an.
Trầm mặc một khắc, Vệ Cẩm Hoa đột nhiên đem văn kiện trên án thư ném xuống trước mặt vài vị đại thần đang quỳ bên dưới, cũng không thèm nhìn tới bọn họ, dứt khoát hạ lệnh, "Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, lập tức đem chuyện này xử lý thỏa đáng.
Không làm xong thì không cần tới gặp ta."
Vừa thấy Thái tử gia chịu tha cho một con đường sống, rốt cuộc không cần tiếp tục ở chỗ này thừa nhận áp bách từ khí tràng cường đại của y, mấy vị đại thần tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, vội vã nhặt lên chiết tử, trong chớp mắt liền một bóng người cũng không thấy, quả thật là chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Thấy mấy vị đại nhân vẫn còn chạy được, Hỉ Phúc mới kịp thở ra một hơi.
Hắn cũng là người cơ linh, hiểu được điện hạ nhà mình cùng Nhị điện hạ huynh đệ tình thâm, khi ở cùng nhau đều không thích có người quấy rầy, lập tức liền đem Vệ Cẩm Dương đẩy vào cửa, lúc đi ra ngoài còn tri kỷ khép lại đại môn, dặn dò đám người hầu không được phép tiến vào.
Từ lúc mới vào cửa cho đến khi không hiểu ra sao cứu giúp vài vị đại thần, một loạt sự kiện này diễn ra quá nhanh đến nỗi Vệ Cẩm Dương vẫn không theo kịp tiết tấu, cho dù bị đẩy vào phòng cũng vẫn ngốc lăng lăng đứng ở chỗ cũ, không biết phải làm sao.
Ngược lại, Vệ Cẩm Hoa biến sắc mặt cực nhanh, vừa rồi còn nổi trận lôi đình mắng đám đại thần, xoay lại nhìn đến Vệ Cẩm Dương liền biến thành hảo ca ca ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn, "Cẩm Dương, hôm nay đệ thế nào sẽ có thời gian tới tìm đại ca nha?"
Không thể phủ nhận, một khắc kia nhìn thấy Vệ Cẩm Dương, tâm tình của Vệ Cẩm Hoa thậm chí có thể dùng "mừng như điên" để hình dung.
Mấy năm gần đây, theo lượng công khóa của Vệ Cẩm Dương dần dần tăng lên, thời gian đệ ấy ở trong cung cũng chậm rãi ngắn lại, đến nỗi tới Vinh Hoa Điện tìm y thậm chí là vài tháng mới được một lần.
Hôm nay ở trong thư phòng của mình nhìn đến Vệ Cẩm Dương, đối với y quả thật là một kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Đệ chỉ là có chút tưởng niệm đại ca, chẳng kịp suy nghĩ liền trực tiếp bái phỏng, cũng chưa suy xét xem đại ca có đang bận việc hay không.
Đệ đến đột ngột như vậy có phải đã quấy rầy đại ca rồi không?" Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa mỉm cười ôn nhu, cùng vừa rồi nổi trận lôi đình hoàn toàn bất đồng, có chút không xác định hỏi.
Hôm nay hắn bị Hỉ Phúc lôi kéo vào thư phòng, đột ngột đánh gãy Thái tử gia cùng các vị đại thần nghị sự, sẽ không có vấn đề gì đi? Xem một đám lão thần từng người đều so với con thỏ chạy trốn còn nhanh, không phải là phạm vào cái gì đại sai đi?
Mà Vệ Cẩm Hoa sao? Hàng này cười đến như vậy vui sướng, không lẽ là trong lòng đối lão tử có ý kiến, nên quyết định dùng phương pháp mỉa mai làm lão tử tỉnh lại? Vệ Cẩm Hoa người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách a, phi thường phù hợp với hình tượng một vị Thái tử vượt cấp đạt được đầy đủ phong thái của người làm hoàng đế.
Không ai có thể tìm ra phía dưới gương mặt tươi cười của y đang ẩn tàng cái gì a.
Vệ Cẩm Dương não động nghĩ đến rất nhiều giả tưởng, cuối cùng vẫn là dùng một cái lý do chung chung để trả lời.
Kỳ thật chính hắn cũng không biết hôm nay đến tìm y là muốn làm gì.
"Nga, phải không? Nguyên lai Cẩm Dương cũng sẽ nhớ đến đại ca nha, đại ca cho rằng chỉ có đại ca sẽ tưởng niệm, sẽ vướng bận Cẩm Dương đâu." Vệ Cẩm Hoa lúc này khó được hảo tâm tình trêu đùa đệ đệ, cũng không biết là đối với đáp án của Vệ Cẩm Dương tin được mấy phần.
"Đại ca nói đùa, Cẩm Dương đương nhiên sẽ tưởng niệm đại ca nha." Một ngày trước đó còn ở cùng với một Vệ Cẩm Hoa bi xuân thương thu, vừa rồi gặp phải một Vệ Cẩm Hoa đương trường phát hỏa, bây giờ lại phải đối mặt với một Vệ Cẩm Hoa tâm tình tốt cùng chính mình vui đùa, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy da đầu của hắn có chút tê dại.
Người này thật sự quá mức hỉ nộ vô thường có được không? Lão tử đều bị y tra tấn đến sắp suy nhược tinh thần.
"Chính là Cẩm Dương đã rất lâu không có tới tìm đại ca, đều là đại ca đi tìm Cẩm Dương nha." Vệ Cẩm Hoa đi đến bên người đệ đệ, nhẹ nhàng nắm lấy tay người ta.
Vệ Cẩm Dương bởi vì thời gian trước theo bản năng tránh né Vệ Cẩm Hoa, lại nghĩ đến ngày đó y nói mỗi một câu đều là tràn ngập bi ai, bỗng nhiên cảm thấy có chút không chỗ dung thân.
Cẩn thận hồi tưởng, mấy năm qua đoạn quan hệ huynh đệ này vốn dĩ do chính hắn bắt đầu, lại đều dựa vào Vệ Cẩm Hoa một người nỗ lực duy trì.
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương cũng tự cảm thấy tính cách của bản thân quả thật là trước sau không đồng nhất (1), chỉ giỏi bắt đầu lại không quản kết thúc (2), quá không nên a.
Có lẽ hắn hiện tại hẳn là nên nhận lỗi với Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Dương há miệng thở dốc, đang định nói lời xin lỗi, không nghĩ rằng Vệ Cẩm Hoa lại trước một bước cho qua.
"Bất quá, hôm nay Cẩm Dương có thể lại đây tìm đại ca, đại ca rất vui.
Biết Cẩm Dương cũng sẽ tưởng niệm đại ca, đại ca vô cùng cao hứng.
Này thuyết minh Cẩm Dương của chúng ta rất hiểu chuyện, đã thật sự trưởng thành." Vệ Cẩm Hoa nắm thật chặt tay của Vệ Cẩm Dương, thần sắc vui đùa vừa mới lộ ra cũng thu liễm lại, nghiêm túc nhìn người đối diện, thậm chí trong hốc mắt còn mang vài phần ẩm ướt.
Nếu người này không phải chân tâm cảm động, liền nhất định là kỹ thuật diễn phái, nhìn hốc mắt loang loáng hơi nước của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương không biết trong lòng mình lúc này là tư vị gì.
Tính, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Dù sao hắn chỉ cần biết rằng, bất luận Vệ Cẩm Hoa có phải hay không kỹ thuật diễn phái thì hiện tại cảm tình của y đối với đệ đệ này là chân thật, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Chuyện khác lại nghĩ nhiều để làm gì? Hơn nữa hai tháng này cơ hồ là khoảng thời gian cuối cùng hắn còn ngốc ở trong cung, sau đó liền lập tức phải vào quân doanh a.
Đối với tình cảm huynh đệ của Vệ Cẩm Hoa, hiện tại việc hắn có thể làm cũng chỉ có toàn tâm quý trọng, không phải sao?
Vệ Cẩm Hoa nắm lấy tay của Vệ Cẩm Dương, đặt ở trong lòng bàn tay của chính mình mà tinh tế vuốt ve.
Y cảm nhận được bàn tay này bởi vì trường kỳ tập võ mà tạo thành nhiều vết chai (3) lớn nhỏ, dày mỏng khác nhau, nội tâm chợt nhận ra đứa nhỏ này đã không còn là tiểu hài tử với đôi tay nhỏ mà y có thể dùng tay mình hoàn toàn bao bọc lấy.
Theo độ tuổi dần dần lớn lên, đệ ấy cũng ly chính mình khoảng cách càng ngày càng xa.
Hiện tại, tay của y đã không thể hoàn toàn bao trọn lấy tay của đứa nhỏ này.
"Cẩm Dương, ta nhớ rõ khi còn bé tay của đệ rất nhỏ, tế tế nộn nộn, cơ hồ là sờ