Nghe giáo úy kia nói như vậy, Vệ Cẩm Dương nửa điểm cũng chưa từng để trong lòng.
Dưới sự dạy dỗ nhiều năm của ba vị danh tướng, trong mắt hắn tất cả tướng sĩ đều là bình đẳng, cho nên hắn đối với nhóm thổ phỉ chiêu an mà đến cùng bình thường binh lính cũng không có gì bất đồng.
Huống hồ, có mấy gã đồng liêu không có chí lớn, không muốn làm việc, không đáng tin cậy làm đối lập, lại thêm mấy ngày qua bọn họ ý đồ tẩy não, Vệ Cẩm Dương theo bản năng liền không nguyện ý tin tưởng lời nói của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ lại đang yêu ma hóa bốn ngàn binh lính xuất thân thổ phỉ kia mà thôi.
Nếu đã chịu tiếp nhận triều đình chiêu an, không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại không nghĩ có thể chân chính làm ra một phen nghiệp lớn đâu.
Vệ Cẩm Dương đối với việc ba người bọn hắn có thể thuần phục được bốn ngàn binh lính này hay không thì phải gọi là tự tin mười phần.
Thế nên hắn chỉ đọc một ít tư liệu trước khi chiêu an của số binh lính này xem như tìm hiểu, liền hứng thú bừng bừng mà đi tới nơi bọn đóng quân, chuẩn bị sẵn một bụng đạo lý lớn để thuyết phục bọn họ.
Tiếc là, sự thật lại thế nào có khả năng sẽ luôn như ý người đâu.
Cái được gọi là quân doanh của bốn ngàn binh lính kia đến bây giờ cũng chưa hề được bố trí trong doanh địa của đại quân, mà vẫn là sơn trại của bọn họ ở bên ngoài Vân Tương Thành.
Vệ Cẩm Dương vừa mới xuống ngựa, liền có một tiểu đội binh lính đang tuần tra cầm binh khí vọt đến, phẫn nộ quát lớn, "Người tới là ai?"
Vệ Cẩm Dương nhìn hành động của bọn họ, dưới đáy lòng không khỏi âm thầm nói tiếng "tốt".
Những binh sĩ này cho dù từng là sơn tặc thổ phỉ, hiện giờ cũng đã huấn luyện ra hình ra dạng, so với binh sĩ của Lưu gia quân cũng không hề thua kém.
đam mỹ hài
"Các vị tướng sĩ, ta gọi Lưu Dương, là một trong ba vị thiếu tướng quân tân nhậm chức tới tiếp quản các ngươi.
Lần đầu gặp mặt, mong chư vị thông cảm một chút, còn thỉnh chư vị giúp đỡ cho ta đi vào gặp doanh trưởng để bàn chuyện." Vệ Cẩm Dương ôn hòa cười nói.
Lúc này người nhìn qua rõ ràng là đội trưởng có vẻ sửng sốt, do dự nhìn hắn một cái, cùng cấp dưới thì thầm vài câu liền tự mình trở lại trong núi, nhìn dáng vẻ là đi về bẩm báo.
Cho nên tình hình hiện tại là vị phó tướng kia dẫn theo một đội người vẫn cứ dùng đầu mâu chỉ vào hắn như hổ rình mồi.
Đối mặt với ánh mắt cực kỳ không hữu hảo của một đám binh lính từng là cường đạo, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể tận lực tươi cười, ý đồ dùng thái độ thân thiện nói cho bọn họ chính mình thật sự không có bất luận cái gì ác ý.
Nhưng hiệu quả lại là cực nhỏ.
Vệ Cẩm Dương vuốt cằm bắt đầu tự kiểm điểm, hắn tươi cười rõ ràng hòa ái dễ gần như vậy, vì sao kết quả là tình trạng càng giằng co hơn đâu? Chẳng lẽ hắn lớn lên quá bưu hãn, quá có nam nhân vị, cho nên cười rộ lên không những không biểu hiện được thân thiện mà còn trông có vẻ hung thần ác sát sao? Nếu thật là như vậy, về sau ở trên chiến trường dùng để kinh sợ địch nhân cũng là không tồi nha.
Một nam tử nửa dựa nghiêng trên ghế da hổ, từ trên cao nhìn xuống Vệ Cẩm Dương, hắn đã từng là trại chủ của sơn trại này, hiện tại hẳn nên gọi là doanh trưởng.
Từ sau khi thủ hạ dẫn người tiến vào, hắn liền như vậy thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Dương suốt một nén nhang thời gian.
Vệ Cẩm Dương cũng không rõ vị doanh trưởng này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, bất quá có thể khẳng định duy nhất một chuyện, toàn bộ doanh trại từ trên xuống dưới đều tuyệt đối không hề chào đón thiếu tướng quân là hắn.
Nếu không cũng sẽ không "áp" hắn từ dưới chân núi lên đây, càng không bắt hắn đứng yên mặc cho người này dùng ánh mắt xem con khỉ để xem hắn.
Bị người đã từng là trại chủ của một oa thổ phỉ dùng ánh mắt bất thiện nhìn lâu như vậy, nếu đổi thành mấy vị "lão nhân" đồng liêu kia phỏng chừng đã sớm bị dọa đến tè ra quần đi, Vệ Cẩm Dương thiên mã hành không mà nghĩ.
Hắn cũng không hề sợ hãi ngẩng đầu, không hề yếu thế mà mắt đối mắt với vị doanh trưởng có vẻ kiệt ngạo khó thuần phía trên.
Mặc kệ người khác sợ hay không sợ, dù sao Nhị hoàng tử điện hạ ta đây là tuyệt đối không sợ.
Vệ Cẩm Dương còn có tâm tình đánh giá dung mạo của đối phương, người này thân hình thẳng tắp, gương mặt cương nghị, cả người tràn ngập dương cương chi khí cùng nam nhân vị.
Ân, không tồi, Tử Vân bọn họ đúng là mảnh đất tốt lành, ngay cả đầu lĩnh thổ phỉ lớn lên cũng đẹp như vậy.
Thấy kẻ mới đến cũng dám giương mắt đánh giá hắn, trong đồng tử kiêu ngạo của nam tử ngồi trên cao cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới người này sẽ có lá gan như vậy.
Cũng không thể trách hắn, mấy tên thiếu tướng quân hay giáo úy trước đây mưu toan muốn thu phục bọn họ đều bị trận thế này dọa sợ tới mức phát run a.
"A, hiện tại kinh thành phái tới chi viện cho biên cương lại là cái thiếu tướng quân không đầu óc, bị Vạn Trọng Sơn vứt bỏ, nhưng thật ra càng ngày càng có can đảm, chẳng qua cũng càng ngày càng không tiếc mệnh.
Không tồi không tồi, từ dáng vẻ tiểu bạch kiểm bên ngoài của ngươi mà xem thì một chút cũng nhìn không ra a." Tên nam tử kia có chút hứng thú cười lạnh.
Dung mạo của hắn vốn là hung mãng, trong ngữ khí uy hiếp rõ ràng, cộng thêm xung quanh một vòng binh lính nhìn chằm chằm, quả thật hình thành một cảm giác áp bách cường đại khiến người ta sợ hãi.
"Ta là thiếu tướng quân, tận trung với Tử Vân, tiến đến chi viện cho biên cương, bị điều nhiệm đến nơi này của các ngươi như thế nào lại gọi là "bị vứt bỏ"? Làm tân nhiệm trưởng quan của các người, ta đến đây tiếp quản đội ngũ thì có gì không ổn? Như thế, lại có liên quan gì với cái gọi là tiếc mệnh hay không tiếc mệnh đây?" Đối mặt vị tiền trại chủ đầy vẻ cao ngạo dường như tự cho mình là thổ hoàng đế này, Vệ Cẩm Dương cũng liền không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu đáp lại.
Vệ Cẩm Dương hắn là người nào? Thân là hoàng tử, trận tượng lớn thế nào mà hắn chưa từng gặp qua đâu? Một chút tiểu nháo như vậy làm sao có thể dọa đến hắn.
"Ha ha ha..." Tiền trại chủ ngửa mặt lên trời cười dài, ánh mắt nhìn về phía Vệ Cẩm Dương tựa như đang xem một cái ngốc tử, "Ngươi cho rằng ngươi tính cái gì? Duyên cớ nào sẽ đến nơi này? Vạn Trọng Sơn lại vì sao trắng trợn táo bạo cho ngươi một cái ra oai phủ đầu như vậy đâu? Theo ta biết đến, chỉ có người ở không thể tiếp tục hỗn ở kinh thành nữa, bị gia tộc từ bỏ hoặc là cực kỳ nghèo túng đến không có nửa điểm cơ hội xuất đầu mới bị đưa đến biên quan đi."
"Ta vì nguyên nhân nào nhập biên quan cũng không quan trọng, ta quan tâm chỉ có ta là Tử Vân thiếu tướng mà các ngươi là Tử Vân tướng sĩ", Vệ Cẩm Dương không vui nhíu mày, hắn không thích các tướng sĩ phải ra trận giết địch bảo vệ quốc gia mà trong đầu chỉ có đường ngang ngõ tắc lục đục với nhau, "Nếu đã tiếp nhận triều đình chiêu an, các ngươi nên có giác ngộ của quân nhân mới đúng."
"Chiêu an? Ngươi cho rằng cái gì gọi là chiêu an?" Tiền trại chủ vẻ mặt châm chọc cười lên, dường như đang nhạo báng Vệ Cẩm Dương quá ngây thơ, "Chiêu an bất quá là triều đình đối với tổ chức tam giáo cửu lưu tự phát thành lập như chúng ta muốn tiêu diệt cũng không tiêu diệt được, bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn lung lạc mà thôi.
Ngươi cho rằng sẽ có người thật sự xem đám thổ phỉ như chúng ta là binh sĩ mà đối đãi sao?"
"Ta tin tưởng rằng ta, còn có Vân Tương Vương, Lưu lão tướng quân, hơn nữa các tướng sĩ khác cùng bá tánh của Tử Vân đều sẽ xem các ngươi là binh sĩ của chúng ta." Vệ Cẩm Dương từng câu từng chữ tràn đầy khẳng định.
Tất cả tri thức của Vệ Cẩm Dương đều do Vân Tương Vương cùng hai vị lão tướng quân giáo huấn, hắn cũng tuyệt đối tin tưởng lời bọn họ nói đều là sự thật, hiển nhiên gặp được thổ phỉ được chiêu an trở thành binh lính cũng sẽ đối đãi bình đẳng.
Lời của ba vị danh tướng chẳng lẽ không