Nhìn bá tánh xung quanh biểu tình chết lặng, Lâm Giản tựa hồ có chút cảm khái nhớ lại cuộc sống trước kia của chính mình, hắn khẽ thở dài, "Cho nên mới nói, lần này chúng ta chiêu mộ bọn họ nhập quân doanh, bất luận có tính hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng đều là tích được đại đại công đức."
"Chiêu, chiêu, binh lính chúng ta yêu cầu đều sẽ ở chỗ này chiêu, chỉ cần trong vòng một vạn người, có bao nhiêu chúng ta đều chiêu." Vệ Cẩm Dương nghe Lâm Giản nói xong mới xem như từ cảnh tượng trước mắt phục hồi tinh thần, vội vàng cho thấy thái độ.
Đây đã là việc duy nhất mà bọn họ hiện tại có thể làm vì bá tánh nơi đây.
Cho dù người ở chỗ này đều gầy gò ốm yếu, tinh thần sa sút, hoàn toàn không có điểm nào phù hợp với nguyên tắc trưng binh khi còn ở kinh thành của hắn rằng binh lính được chọn lựa cơ bản đều phải có thân thể khỏe mạnh, tinh thần no đủ.
Vệ Cẩm Dương đã hoàn toàn không để bụng những nam đinh này cỡ nào chênh lệch (1), nhập doanh có thể hay không liên lụy bọn họ, hắn hiện tại nghĩ đến tất cả đều là phải làm thế nào trợ giúp những người này sống sót trong quân để có thể lãnh đến bạc mang về nuôi sống thân nhân.
Vệ Cẩm Dương hắn kiếp trước chân chính là sâu mọt hại quốc, hiện tại cũng chỉ có thể vì những bá tánh này làm được đến đây.
Bọn họ đều là người bị chiến tranh tàn hại, làm sao có thể để bọn họ lại tiếp tục vì di chứng tàn khốc sau chiến tranh mà trả giá đâu?
"Chính là...!những người này có thể chiêu mộ sao? Nhập doanh rồi lại có thể tiếp thu huấn luyện được sao?" Võ Vệ Quốc nghiễm nhiên cũng bị cảnh tượng luyện ngục trước mắt dọa ngốc, thế nhưng sau khi nghe thấy hai vị đồng liêu nói xong lại do dự nhăn mày, hắn lo lắng không biết xét đến cùng thì có thể đem những người chảy dòng máu của dị tộc thậm chí là kẻ thù mang vào quân ngũ của Tử Vân bọn họ hay không.
"Chúng ta là quân nhân, chức trách của chúng ta chính là bảo vệ quốc gia cùng dân chúng, liền tính không thể chiêu mộ bọn họ nhập ngũ thì chúng ta cũng phải khuynh tẫn toàn lực, chẳng sợ chính mình bị đói cũng không thể để bá tánh bị đói, tuyệt đối không thể để con dân của Tử Vân sống sờ sờ liền như vậy đói chết trước mặt chúng ta." Vệ Cẩm Dương cảm xúc có chút kích động mà nói, "Bọn họ hiện tại không thể ra chiến trường thì chúng ta còn có thời gian huấn luyện.
Nhân mệnh quan thiên, mạng người mới là đại sự, ta không thể đứng nhìn những con dân là căn nguyên của quốc gia lại ở ngay dưới mí mắt của ta còn phải thống khổ giữa nhân gian luyện ngục mà không làm gì."
Đúng vậy, không sai, bọn họ đều là dân chúng của Tử Vân.
Vệ Cẩm Dương không phải xem không rõ một tầng thâm ý khác trong ánh mắt của Võ Vệ Quốc, mà là ở trong lòng của hắn, những người này nếu đã sinh ra và lớn lên trên lãnh thổ của Tử Vân thì đều là bá tánh mà bọn họ phải quản lý và khán hộ.
Cho dù dòng máu trên người của bọn họ có một nửa là dị tộc cũng không thay đổi được sự thật rằng bọn họ là dân chúng của Tử Vân, mà dân chúng chính là căn cơ tồn tại của một quốc gia, càng là đối tượng quan trọng bật nhất mà người làm tướng sĩ như hắn phải bảo hộ.
Nếu chỉ vì cái gọi là quy củ mà trơ mắt nhìn lê dân bách tính phải trải qua nhật tử không bằng heo cẩu để rồi đói chết ở trước mặt mình, vậy thì Vệ Cẩm Dương hắn muốn làm đại tướng quân còn có ý nghĩa gì đây?
Võ Vệ Quốc nhìn nhìn hai vị đồng liêu cùng đến từ kinh thần đã có cùng suy nghĩ càng tỏ vẻ sẽ kiên quyết thực hiện, lại nhìn thấy bá tánh nơi này thật sự vô cùng đáng thương, bản thân hắn vốn cũng là người không có chủ kiến, rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm, liền thuận theo mà đồng ý rồi.
Vì thế, lần trưng binh này dưới sự thống nhất ý kiến của ba vị thiếu tướng quân liền cứ như vậy định ra sẽ ở nơi này chiêu mộ.
Căn cứ vào nguyên tắc từ mỗi nhà mỗi hộ chọn ra ít nhất một người có thể nhập ngũ để dùng quân bổng dưỡng gia sống tạm, lại hướng đến nam tử xuất sắc từ mười sáu tuổi trở lên, cuối cùng bọn họ tổng cộng thu hoạch pha phong chiêu mộ được hơn chín ngàn người.
Tân binh mới đến chưa trải qua chọn lựa kỹ càng, tốt xấu lẫn lộn, xa xa nhìn qua chỉ cho người ta một loại kết luận chẳng ra gì.
Từ khi mang bọn họ về quân doanh, ba gã đồng liêu mắt cao hơn đầu kia cùng rất nhiều thiếu tướng, giáo úy khác đều hoài tâm tư chế giễu tiến đến châm chọc mỉa mai bọn họ một phen.
Vệ Cẩm Dương bọn họ lại không chút nào để ý ánh mắt của những kẻ này, tùy ý đáp một tiếng xem như tiếp đón, liền vô cùng nhiệt tình đầu nhập vào việc huấn luyện tân binh.
May mắn, nhóm tân binh này tuy rằng nhìn qua có không ít vị "đại ca" không phục quản giáo, tố chất cùng năng lực cũng so ra kém binh lính bình thường nhưng tổng thể thật ra vẫn tốt hơn không ít tân binh mà Vệ Cẩm Dương gặp qua khi còn ở kinh thành, ít nhất thắng được ở chỗ chịu nghe chỉ huy, cũng sẽ không có loại tật xấu như tụ chúng đánh bạc.
Hơn nữa nhóm người này đối với ba vị thiếu tướng đã cấp cơm ăn lại không kỳ thị cũng là vô cùng cảm kích cùng tôn kính, một chút cũng không bởi vì chương trình huấn luyện khắc nghiệt mà biểu hiện không kiên nhẫn hay oán hận, khiến Vệ Cẩm Dương bớt được không ít lo lắng.
Ngoài dự đoán của Vệ Cẩm Dương còn có người hỗn huyết sức lực so với thường nhân lớn hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn không ít, xem như là "vô tâm cắm liễu liễu lên xanh" (2).
Hắn ở trên người nhóm tân binh này phát hiện không ít những điểm sáng lấp lánh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi trải qua hơn hai tháng huấn luyện cơ bản về cưỡi ngựa bắn cung, dọ thám, lặn sâu, truy kích,...!Vệ Cẩm Dương lại dùng thi đấu cùng đối luyện ở từng hạng mục, chủ ý là từ chín ngàn tân binh này lại chọn ra một ngàn cá nhân có nhiều tiềm lực, tập hợp thành tiểu đội, dựa theo tiêu chuẩn tinh binh tới tiến hành tăng mạnh huấn luyện đối với bọn họ, những người còn lại tiếp tục dựa theo an bài ban đầu áp dụng hình thức huấn luyện kỵ binh.
Sau đó, Vệ Cẩm Dương bắt đầu trải qua đoạn nhật tử gà bay chó sủa, sinh hoạt mỗi ngày vô cùng phong phú, bận rộn trong ngoài huấn luyện đội ngũ, chỉ huy bọn họ tiến hành luận võ bắn tên, thi đấu kéo co, xuống sông bắt cá,...!Thời gian bất tri bất giác yên lặng trôi qua, chớp mắt một cái đã là hơn nửa năm về sau, nhóm tân binh xưa kia nhìn như một đám ô hợp hiện tại cuối cũng đã thoát thai hoán cốt, trở nên ra dáng ra hình.
Đối với đội ngũ này, Vệ Cẩm Dương dám nói hắn sở trả giá tâm huyết cùng cảm tình tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với những nhóm binh lính chính quy mà hắn đã từng huấn luyện ở kinh thành.
Quả thực giống như là đem đội ngũ này trở thành nhi tử mà lao tâm khổ tứ.
Có thể nhìn đến mỗi người trong bọn họ ngày càng khỏe mạnh cùng thành thục, Vệ Cẩm Dương vui mừng đến không biết nên dùng cách gì để biểu đạt cảm xúc của chính mình.
Này liền tựa như quan khán toàn bộ quá trình từ lúc tiểu hài tử nhà mình còn hoài thai đến từng ngày nó trưởng thành.
Cảm giác tự hào này ngẫm lại liền vô cùng đắc ý.
Trong hơn nửa năm này, trừ bỏ đội ngũ dưới trướng đã trưởng thành này một kiện khiến người vui vẻ, Vệ Cẩm Dương cũng gặp phải không ít chuyện khiến hắn nháo tâm.
Tỷ như cái vị Vạn đại tướng quân kia, nhìn bọn họ đem hơn một vạn người huấn luyện tốt đẹp, cư nhiên còn muốn thu hồi lại để chuyển đến tay thủ hạ đắc ý của gã, dùng mỹ kỳ danh rằng có lòng tốt đem binh lính chính quy đổi đi đám quân ô hợp của bọn họ.
Vệ Cẩm Dương đến nay vẫn luôn đem chi đội ngũ này xem như thân sinh nhi tử mà đối đãi, hắn làm sao có thể nghe theo đâu? Thiếu chút nữa còn nháo lớn một phen.
Cuối cùng vẫn là vị Vạn đại tướng quân kia nhìn bọn họ cùng binh sĩ đều phản ứng quá mức kịch liệt, e ngại bọn họ nháo lớn, lúc này mới hạ mình (3) thỉnh mấy vị người trẻ tuổi "rất có tiền đồ" bọn họ cùng ăn một bữa cơm để thương thảo lại.
Ở trên bàn cơm, đối với cái vị gọi là đại tướng quân vẫn luôn bãi cao tư thế nhìn xuống bọn họ kia, Vệ Cẩm Dương ngay cả một câu cũng không nghĩ nói thêm cùng gã.
Nhưng thật ra Lâm Giản dường như trời sinh trên môi luôn cười tủm tỉm, tả hữu phùng nguyên (4), trường tụ thiện vũ (5), không chỉ nói chuyện hợp ý còn thắng được không ít ấn tượng tốt của Vạn đại tướng quân.
Tuy rằng không biết Lâm Giản muốn làm gì, tranh thủ ấn tượng tốt trong mắt cái vị gọi là đại tướng quân kia lại có ích lợi gì, nhưng bởi vì là bằng hữu, biết rõ Lâm Giản vẫn luôn có tư tưởng cùng chủ ý của chính mình, Vệ Cẩm Dương cũng không có quyền đi can thiệp hành động của hắn.
Huống hồ ngay từ khi mới rời kinh thành, Vệ Cẩm Dương đã sớm biết mục đích Lâm Giản đến biên cương vốn dĩ không chỉ có