Trọng Sinh Chi Tướng Quân

73: Biến Hoá Hạ


trước sau


Nhìn Vệ Cẩm Trình kinh hoảng thất thố, ánh mắt vô hồn...!Vệ Cẩm Dương trong nháy mắt cũng đi theo hóa đá, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này biến chuyển thật sự là chuyện mà loại người thần kinh thô như hắn mãi mãi cũng không theo kịp.
Mấy ngày hôm trước hắn còn đang suy nghĩ Vệ Minh Lãng rốt cuộc thoát ly khổ hải, không còn bị Vệ Cẩm Trình cái tên trường mãi không lớn này dính chặt, hôm nay liền biến thành một hồi tình tay ba gây cấn quen thuộc, vẫn là tình tay ba có thêm yếu tố loạn luân của ba cái đại nam nhân a.
Sinh hoạt quả nhiên so với hí kịch còn phải xuất sắc, cẩu huyết hơn nhiều.

Cư nhiên một sự tình vớ vẩn thái quá như vậy cũng có thể phát sinh ở bên cạnh hắn...!thực sự là không thể tưởng tượng được.
"Ta...!Ta không biết vì sao sẽ biến thành như vậy...!Y là tiểu hoàng thúc...!là ta tiểu hoàng thúc a...!Cho tới nay y luôn là vị trưởng bối mà ta kính trọng nhất, y làm sao có thể nói thích ta đâu? Làm sao có thể a?" Vệ Cẩm Trình không hề sở giác Vệ Cẩm Dương bên cạnh đã hóa đá, chỉ một mực đắm chìm trong thế giới của chính mình, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn về phương nào, một mình lẩm bẩm.
"Ngươi cùng tiểu hoàng thúc rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì a?" Vệ Cẩm Dương vô ngữ hồi lâu, rốt cuộc nhìn đến Vệ Cẩm Trình vẫn còn bộ dáng thất hồn lạc phách thì vẫn là nhịn không được mà đẩy đẩy hắn, muốn triệu hồi lực chú ý của hắn.
Hắn tò mò a, chuyện xưa mới nghe được một nửa lại bị treo lơ lửng thế kia thì quá khó chịu.

Tuy rằng đây là một chuyện tình tay ba còn đoạn tụ cực độ cẩu huyết, một chút cũng không duy mỹ lãng mạn nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nghe cho xong a.
Mặc dù Vệ Cẩm Dương đại khái đã nghe hiểu ý tứ của Vệ Cẩm Trình lại vẫn nhịn không được sủy một viên bát quái tâm, a không phải, là chân tâm thật ý muốn quan tâm nhiều một chút vị này.

Khụ khụ, mặc kệ quan hệ thế nào thì hắn cũng là ca ca của Vệ Cẩm Trình, ngẫu nhiên quan tâm một chút dị mẫu đệ đệ cũng là thật bình thường không phải sao, nếu có thể thuận tiện cho sinh hoạt của hắn gia tăng một chút lạc thú thì càng tốt.
Lại không nghĩ rằng một cái đẩy này tựa hồ là đem người đẩy tỉnh, Vệ Cẩm Trình đột nhiên cả kinh xô ra Vệ Cẩm Dương, hoảng không chọn lộ mà đào tẩu.
"Ta...!Ta cùng tiểu hoàng thúc chuyện gì cũng không có...!Chuyện gì cũng không có!"

Nhìn Vệ Cẩm Trình bóng dáng bay nhanh giống như một con thỏ kinh hoảng trốn chạy, Vệ Cẩm Dương cực độ hoài nghi dựa theo loại đào tẩu không cần nhìn đường này của hắn có khi nào sẽ đụng phải cây không? Ngươi nha, đến mức này sao? Lão tử chẳng qua là tưởng bát quái một chút mà thôi, lại không phải sẽ truyền bá khắp nơi muốn đoạt ngươi mệnh, ngươi đến nỗi bỗng nhiên phản ứng giống như đụng phải quỷ hồn, lập tức cất bước liền chạy sao?
Vệ Cẩm Dương buồn bực đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy không thể nghe xong chuyện xưa thật là quá khó chịu, hắn ghét nhất cái loại ấp a ấp úng, nói chuyện chỉ nói một nửa muốn mạng người kiểu đó.
Lần này hồi kinh, Vệ Cẩm Dương xem như phát hiện rất nhiều sự kiện hoặc lớn hoặc nhỏ phát sinh biến hóa trong khoảng thời gian hắn không ở đây, tỷ như phụ hoàng hắn già nua nhanh chóng, tóc của mẫu hậu đã có sợi bạc, Tiểu Lục lớn lên, tình tay ba của Vệ Cẩm Trình,...!còn có đại ca hắn đã có người trong lòng.

Hết thảy thay đổi này làm hắn phải kinh ngạc cảm thán dường như hắn rời kinh đã có mấy đời.
Cảm thán thời gian trôi qua cùng nhân loại biến hóa quá nhanh.

Nguyên lai thời gian chính là một thứ thần kỳ như vậy, nếu không dụng tâm chú ý thì ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện nó mang đến lắng đọng cùng thay đổi, nhưng cho dù ngươi có muốn nắm chặt nó trong tay...!ngươi cũng sẽ nhận ra nó giống như hạt cát trượt qua kẽ tay, vĩnh viễn cũng không vì bất cứ kẻ nào mà lưu lại.
Trên thế gian này, mỗi người ở trong mắt vị thần thời gian đều không bao giờ là đặc thù.
"Biết được hết thảy thiên biến vạn hóa trong mấy tháng không ở kinh thành, đệ mới phát hiện nguyên lai thời gian lại không đợi người như thế." Đứng ở trên đỉnh núi Linh Sơn, trước cửa Linh An Cổ Tự, lẳng lặng nghe từ bên trong truyền ra từng tiếng chuông tựa như trải qua năm tháng gột rửa (1) lắng đọng lại, tâm trạng của Vệ Cẩm Dương cũng không khỏi thuận theo hoàn cảnh thanh u nơi này mà thổn thức.
"Làm sao vậy, Cẩm Dương? Đệ sao lại bỗng nhiên nói ra lời cảm thán như vậy đâu? Ca ca đều có chút cảm thấy mấy lời này không giống như đệ sẽ nói ra nha." Nhìn ngọn núi ẩn hiện trong mây cách đó không xa, Vệ Cẩm Hoa tâm tình rõ ràng cực hảo sờ sờ đầu tóc mềm mại của đệ đệ bảo bối.
Sơn cao nhãn khoát, rời xa thế tục quấy nhiễu, ở vào một hoàn cảnh thanh u đạm nhiên như vậy, bên cạnh lại có người mà mình yêu nhất làm bạn cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh tráng lệ của thiên hạ sơn hà này, đối với Vệ Cẩm Hoa mà nói đã là bức họa tốt đẹp tựa như tiên cảnh.
Nhìn sườn mặt tuấn lãng của đệ đệ nhà mình, Vệ Cẩm Hoa cảm thấy sự vật tốt đẹp nhất trên thế gian này cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, thật không biết Tạo Vật Chủ (2) làm thế nào mới có thể sáng tạo ra một người tốt đẹp như vậy đâu? Chỉ cần được phép đứng bên cạnh nhìn hắn thế này, Vệ Cẩm Hoa đã cảm thấy chính mình có thể nhìn cả đời cũng không chán, chỉ nguyện thời gian ở giờ phút này vĩnh viễn cũng không trôi đi.
Đáng tiếc, nhật tử như vậy hiện tại sợ là cũng không kéo dài được bao lâu, lại qua thêm mấy ngày nữa Vệ Cẩm Dương liền phải về biên quan.

Vậy nên Vệ Cẩm Hoa đành phải dùng lý do man di thái độ chưa rõ, biên quan tiềm ẩn nguy cơ, yêu cầu bảo bình an...!khiến đứa nhỏ vốn dĩ không chịu ngồi yên lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi này đi theo y đến trong chùa thanh tĩnh mấy ngày.

Nhật tử như vậy tất nhiên tốt đẹp nhưng cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở Vệ Cẩm Hoa rằng một khi kết thúc liền đại biểu cho bọn họ lần sau gặp lại chỉ sợ là không biết phải đợi đến tháng năm nào.

Chỉ cần ngẫm lại sự thật này, Vệ Cẩm Hoa liền khó có thể kiềm chế được thống khổ trong lòng.
Nếu như có biện pháp đem người này khảm nhập vào thân thể của chính mình, cùng huyết nhục của chính mình hòa hợp nhất thể thì tốt rồi.

Như vậy hắn sẽ không bao giờ cần phải chịu đựng nỗi đau đớn khi phải chia lìa.
"Chỉ là lần này hồi kinh, nhìn đến Tiểu Lục đã có bạn mới chơi cùng, tiểu hoàng thúc tổ cũng bế lên tôn tử, đệ bỗng nhiên có loại cảm giác cảnh còn người mất mọi chuyện đều đã qua rồi mà thôi.

Dĩ vãng đệ thế nhưng chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như vậy." Vệ Cẩm Dương cảm khái thở dài một hơi.
"Năm tháng thấm thoát, thời gian như thoi đưa, mọi chuyện vốn dĩ vĩnh viễn đều đang biến đổi, chẳng qua là lúc trước đệ không có cợ hội phát hiện mà thôi." Vệ Cẩm Hoa tươi cười ôn nhu, mặt mày chi gian tựa như cũng bị Vệ Cẩm Dương ảnh hưởng mà nhiễm lên một phần cảm khái cùng thổn thức.
"Đại ca, huynh nói xem, nhiều năm về sau hai chúng ta sẽ lấy bộ dáng như thế nào tới đối diện lẫn nhau đây? Là hai lão nhân vẫn như cũ huynh đệ tình thâm? Hay là từng người thành gia lập nghiệp, quan hệ dần dần lạnh nhạt chỉ còn lại quân thần khác biệt đâu?" Quay đầu nhìn về phía sườn mặt tuấn mỹ của người bên cạnh, Vệ Cẩm Dương không khỏi liên tưởng đến Thái tử điện hạ về sau biến thành lão nhân

sẽ là bộ dáng ra sao...!cùng với quan hệ của bọn họ trong tương lai sẽ như thế nào.
Đợi cho về sau, bọn họ từng người tổ kiến gia đình của riêng mình, Vệ Cẩm Hoa đăng cơ sẽ có hậu cung ba ngàn giai lệ, hắn cũng thú thê sinh tử, khi đó quan hệ giữa bọn họ còn sẽ đơn giản mà thân thiết như bây giờ sao? Vệ Cẩm Dương không cấm ở trong lòng yên lặng cảm khái.
Đến lúc đó, mong là giữa hai người không phải bởi vì đời sau mà đối lẫn nhau tràn ngập nghi kỵ cùng phòng bị, chỉ cần là quan hệ quân thần phổ phổ thông thông thì với hắn mà nói cũng liền phải cảm tạ đất trời rồi.

Rốt cuộc con người theo thời gian cũng sẽ vì các loại sự vật bất đồng mà biến hóa, tương lai sẽ như thế nào...!Vệ Cẩm Dương chính mình cũng không có nắm chắc.

"Sẽ không, Cẩm Dương.

Mặc kệ thế sự biến hóa như thế nào, quan hệ giữa chúng ta cũng nhất định vĩnh viễn bất biến, sẽ mãi luôn thân mật như lúc này.

Đệ ở trong lòng ta vĩnh viễn luôn là người quan trọng nhất, thân cận nhất, tín nhiệm nhất." Vệ Cẩm Hoa nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, trong ánh mắt là kiên định không gì lay chuyển nổi, phảng phất như giờ khắc này y liền có thể nhìn thấy tương lai của hai người, lời thề son sắt nói, "Cho dù là có thay đổi, ta đảm bảo quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ có thể trở nên càng thêm thân mật mà không phải dần dần lãnh đạm."
"Hảo, đệ tin tưởng đại ca, để cho hai chúng ta cùng nhau mong đợi ngày đó đi." Nhìn sự kiên định trong đôi mắt của đối phương, Vệ Cẩm Dương tuy trong lòng không mấy tin tưởng nhưng cũng vẫn bị ánh mắt chấp nhất của y đả động.
Quan hệ của bọn họ trong tương lai sẽ như thế nào thì cứ khiến cho thời gian tới làm chứng đi.

Giờ này khắc này hắn nguyện ý tin tưởng lời nói của Vệ Cẩm Hoa chính là thật lòng, cho dù lời này chỉ nói một lần thì hắn cũng tin.
Chỉ là tin tưởng lúc này đây cũng không đại biểu sẽ tin tưởng tương lai.

Hắn biết rõ quan hệ giữa người với người không có khả năng vĩnh viễn trước sau như một, cho dù là giữa thân sinh phụ mẫu cùng hài tử của chính mình thì cũng sẽ thay đổi, huống chi là huynh đệ dị mẫu đâu?
Giống như tiểu hoàng thúc tổ cùng phụ hoàng hắn khi còn nhỏ quan hệ cũng là cực hảo, tới rồi hiện tại không phải cũng đã trở thành Kính Hòa Đế trong tối ngoài sáng nghi kỵ Vân Tương Vương, mà Vân Tương Vương cho dù từ bỏ binh quyền cùng thế lực cũng chỉ đổi được một mối quan hệ quân thần ngoài mặt hài hòa bên trong gay gắt thôi sao? Còn có, lão cha hắn năm xưa cũng đã từng sủng ái đại ca hắn, nhi tử đầu tiên của ông, nhưng hiện tại giữa bọn họ đã đến mức thế cùng nước lửa, không dung đối phương.
Trên thế gian này còn có cái gì là sẽ không thay đổi đâu? Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn từ đáy lòng không hy vọng nhìn đến Vệ Cẩm Hoa thành thân sớm như vậy, hắn sợ hãi bản thân liền phải lập tức mất đi người ca ca này.
Cho dù, biết rõ là chung quy vẫn sẽ mất đi.
"Sớm biết rằng lúc này sẽ hạ sương mù, chúng ta hẳn là buổi chiều liền trở về thì tốt rồi.

Tuy rằng thời gian có điểm gấp gáp cũng tổng so với nửa vời như hiện tại tốt hơn nhiều, không kịp thời gian xuất phát còn chưa tính, khả năng còn phải ăn ngủ ngoài trời a." Nhìn bốn phía tràn ngập sương mù thấy không rõ đường đi, Vệ Cẩm Dương không tránh khỏi có chút bực bội oán giận, "Thật là ngàn vàng khó mua được sớm biết rằng."

"Nói không chừng là trời cao muốn cho chúng ta thử một lần hưởng thụ cảnh màn trời chiếu đất là tư vị thế nào cũng chưa biết được.

Nếu đã hạ sương mù, đồ vật của đệ cũng không thể thu thập xong, vậy quá mấy ngày lại đi theo đội ngũ thứ hai xuất phát chậm hơn hoặc là đơn độc đi biên quan cũng hảo, không cần thiết như vậy đuổi." So với Vệ Cẩm Dương đầy bụng bực tức, Vệ Cẩm Hoa thật ra có vẻ không chút hoang mang, tỏ vẻ lý giải mà sờ sờ đầu của đệ đệ, ngữ khí ôn nhu an ủi.
"Đệ chỉ là không muốn đến trễ mà thôi, rốt cuộc nếu đã đáp ứng hai tháng sẽ quay lại thì đệ nên làm được không phải sao? Làm một người quân nhân, đệ thực chán ghét ai không tuân thủ thời gian, hiện tại cư nhiên chính mình cũng biến thành một người như vậy." Vệ Cẩm Dương lại không bởi vì Vệ Cẩm Hoa an ủi mà thư thái, ngược lại càng thêm cảm thấy bực bội, hắn cảm thấy màn sương mù đột ngột dâng lên trong núi này thật sự quá cổ quái, khiến đầu người ta phải vựng đến nóng nảy.
"Đệ cũng không phải cố ý, là khí hậu đột ngột thay đổi cản trở chúng ta, ta tin tưởng những người khác biết được cũng sẽ thông cảm." Vệ Cẩm Hoa ngữ khí vẫn luôn ôn hòa, y đang muốn duỗi tay đáp lên vai đệ đệ để vỗ về an ủi thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, có chút đứng không vững, theo bản năng quơ quơ đầu lại cảm thấy một trận choáng váng.
"Đại...!đại ca, huynh làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương đang muốn mở miệng cùng Vệ Cẩm Hoa nói chút gì đó thì phát hiện trọng tâm thân thể của đối phương bỗng nhiên đặt trên người mình, hắn mở miệng dò hỏi lại vội vàng muốn đưa tay ra đỡ, sau đó hoảng hốt nhận ra sức lực của bản thân cũng dường như lập tức bị rút cạn.
Vệ Cẩm Dương tuy vô lực cũng cường chống khởi động cơ thể, nỗ lực ngửi ngửi thứ khí vị cổ quái trong không khí kia, lập tức bỗng nhiên kinh giác cổ khí vị này không phải là loại hương vị cỏ dại cây khô hỗn tạp cùng bùn đất như hắn đã nghĩ, mà là một loại khí vị hắn đã từng ngửi qua dưới sự huấn luyện của Vân Tương Vương, xem ra là có người cố tình nhằm vào bọn họ mà đến.
"Không xong, đây là mê dược", Vệ Cẩm Dương thật vất vả nâng lên cánh tay của Vệ Cẩm Hoa, huynh đệ hai người lại bỗng nhiên lập tức đồng thời giống như bao tải rỗng ruột mà cả người vô lực ngã trên mặt đất, ý thức mơ hồ liền hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: Này một chương gõ chữ theo tốc độ rùa bò, phía trước gõ xong lại xóa, xóa xong lại gõ.

Tháng này đổi mới thời gian tận lực khống chế ở giữa trưa 11 giờ rưỡi.
~~~~~
(1)
"Tuế nguyệt tẩy lễ" (岁月洗礼): lễ rửa tội của năm tháng, được thời gian ôn dưỡng và gột rửa, có một trải nghiệm sống nhất định, nhìn thấy nhiều điều và trở nên trưởng thành hơn.
i.

Lễ rửa tội: một nghi lễ quan trọng ở nhiều tôn giáo..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện