Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng.
Đúng là thời điểm hoa nhai liễu hạng (1) mở cửa buôn bán tấp nập nhất.
Mà ở chốn kinh thành phồn hoa nhưng thối nát này, kỹ quán thanh lâu càng chính là nơi tốt cho đám đại quan quý nhân không chút cố kỵ nào tìm đến tiêu khiển ngoạn nhạc.
Trong số các thanh lâu kỹ quán ở kinh thành, danh tiếng của Bách Hoa Lâu chính là vang dội nhất, từ lúc mở cửa tới nay vẫn luôn có tiếng là rượu ngon, cô nương mỹ, tiểu quan tiếu, thậm chí bọn họ còn từ chối tiếp đãi người không có quan hệ với nhân vật hiển quý trong triều.
Cho nên rất nhiều công tử ca vì ra vẻ vẫn thường chọn Bách Hoa Lâu làm nơi tụ hội, vài vị thượng tầng Lưu gia quân cũng không ngoại lệ, huynh đệ Lưu Minh Lưu Nhân vẫn luôn ái thỉnh chí giao hảo hữu cùng sinh tử huynh đệ đến đây uống rượu.
Vệ Cẩm Dương vừa bước vào cửa nhã gian, liền trông thấy Lưu Nhân đang dựa vào giường mềm, mỗi tay ôm một vị cô nương nhu tình như nước mà ngả ngớn trêu đùa.
"Ai u, Nhị điện hạ, ta ngàn mong vạn mong nhưng xem như đem lão nhân gia ngài mong đến rồi a." Lưu Nhân cũng nhìn thấy Vệ Cẩm Dương tiến vào, liền lập tức buông lỏng hai cô nương trong lòng ngực, búng tay một cái ý bảo các nàng ra ngoài.
Hai cô nương kia hiển nhiên cũng gặp qua không ít việc đời, không hề kinh ngạc thân phận của Vệ Cẩm Dương, chỉ là triều hắn hơi hơi cúi người hành lễ liền lui ra, trước khi rời đi còn không quên săn sóc giúp bọn hắn đóng cửa lại.
"Nói đi, thời điểm này ngươi hẹn ta đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Vệ Cẩm Dương thật ra cũng không xem mình là người ngoài, trực tiếp đi vào ngồi xuống một trương giường mềm khác, động tác thành thạo cầm lấy bình rượu liền tự rót cho chính mình một ly, bắt đầu thưởng thức.
Đối với Bách Hoa Lâu, Vệ Cẩm Dương thật sự không hề xa lạ.
Đừng nói đây chính là nơi kiếp trước hắn phao chết trong ôn nhu hương, ngay cả kiếp này sau khi vào quân doanh cũng không ít lần từng cùng mấy vị hảo hữu tới tìm rượu uống, liền mấy ngày trước hắn còn ở nơi này mở tiệc chiêu đãi bọn huynh đệ cùng nhau ra chiến trường đâu.
Chính là vương phủ của hắn vừa mới xây xong, còn có một đống sự vụ thật lớn chờ Kiêu Kỵ Vương hắn tự thân giải quyết, nếu Lưu Nhân hôm nay tìm hắn chỉ là vì thỉnh hắn uống hoa tửu cho vui chứ chẳng có đại sự gì thì thật là quá không hiểu chuyện rồi.
"Ta đây còn không phải là vì Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình một cọc lạn sự kia sao?" Lưu Nhân nhớ tới tiểu cô cô kêu hắn lo liệu việc này, tức khắc cảm thấy đầu lại bắt đầu đau nhức vô cùng.
"Tiểu hoàng thúc làm sao? Giữa hai người bọn họ thì có thể có chuyện gì?" Vệ Cẩm Dương nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tuy rằng hắn vẫn luôn biết Vệ Minh Lãng thích Vệ Cẩm Trình, thậm chí còn từng cho rằng bọn họ có thể thành chuyện tốt, nhưng sự thật là cho dù hắn cách một năm mới quay lại kinh thành thì cũng biết thời gian qua Vệ Cẩm Trình vẫn toàn tâm toàn ý yêu cái kia Thám hoa lang, đối nhân gia theo đuổi không bỏ, si tâm bất hối...!còn thành một đôi rồi đâu.
Vệ Minh Lãng không có suất diễn a, chẳng lẽ y xem bọn họ ở bên nhau cho nên nhất thời nghĩ không khai muốn tự sát sao?
Vệ Minh Lãng nói như thế nào cũng là thiên hạ đệ nhị cao thủ, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống kiểu người sẽ làm ra loại sự tình uất ức này đi.
"Đúng, Tam hoàng tử điện hạ cùng Thám hoa lang là một đôi uyên ương đoạn tụ hạnh phúc tiện sát một đám người, chúng ta không phải thân thích của hắn nên cũng không thèm quản phá sự của hắn.
Nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên kéo theo Minh Lãng a.
Ngươi không biết mấy ngày này Vân Tương Vương cùng tiểu cô cô vì chuyện này mà sầu đến bạc không ít tóc." Lưu Nhân ngữ khí thật sâu bất đắc dĩ.
"Sao lại thế này?" Vệ Cẩm Dương vừa nghe liền biết chuyện này nhất định là có vấn đề.
"Bên ngoài ôm Thám hoa lang, ngầm bên trong lại cùng Minh Lãng làm ra cái việc dơ bẩn kia.
Thật không hổ là tâm can bảo bối của đương kim hoàng đế, cho dù làm đoạn tụ cũng phải trái ôm phải ấp, hưởng thụ tề nhân chi phúc.
Ngươi không biết đi, một năm này chúng ta tiêu phí rất nhiều công phu mới không để việc này trở thành tin đồn nhảm nhí lan truyền ra ngoài, đặc biệt là truyền đến tai của Hoàng Thượng.
Ai biết Vệ Cẩm Trình thế nhưng làm chuyện tốt, buổi sáng hôm nay còn cùng Hoàng Thượng sảo một trận, đem cái gì giận dỗi đều tuôn ra, còn liên lụy đến trên người Minh Lãng.
Quả thực là không có nửa điểm trách nhiệm." Đề cập đến ba chữ Vệ Cẩm Trình, Lưu Nhân quả thực là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là phẫn nộ cùng chán ghét.
Lưu thị bọn họ vốn dĩ đối với Thần phi năm xưa suýt hại chết Vệ Cẩm Dương còn khiến Kính Hòa Đế điên điên khùng khùng vẫn luôn cực kỳ chán ghét, cho nên ấn tượng đối với nhi tử của vị này cũng không tính tốt.
Mấy năm nay còn thêm vào việc của Vệ Minh Lãng, hiện giờ Vệ Cẩm Trình càng thay thế mẫu phi hắn trở thành đối tượng bị Lưu gia hận đến thấu xương.
"Chuyện này...!Không phải ta vì Vệ Cẩm Trình nói chuyện, ta chỉ muốn hỏi...!ngươi xác định không phải tiểu hoàng thúc sử dụng vũ lực cưỡng bức Vệ Cẩm Trình nên hắn mới nói như vậy sao? Rốt cuộc loại sự tình này...!nếu không tự nguyện thì rất khó chấp nhận..." Vệ Cẩm Dương chần chờ hồi lâu mới nửa thật nửa giả hỏi.
Rốt cuộc giá trị vũ lực của Vệ Minh Lãng cao như vậy, nếu muốn cưỡng ép Vệ Cẩm Tình cùng y phát sinh chuyện gì...!cũng chưa chắc không có khả năng.
Nếu là như vậy, cho dù hắn cùng Vệ Minh Lãng là thân thích thì cũng không thể che lại lương tâm đi mắng Vệ Cẩm Trình, huống chi tiểu gà trống nói như thế nào cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
"Phóng con mẹ nó xú thí! Cưỡng bức? Ngươi là đang nói Minh Lãng cưỡng bức tiểu tử kia thượng y sao? Loại chuyện này như thế nào là ngạnh ép? Huống chi quan hệ của bọn họ đã duy trì một năm rồi a.
Lão tử nhất chướng mắt chính là vẻ mặt đã chiếm tiện nghi còn chán ghét Minh Lãng tự mình phạm tiện quấn lấy của thằng khốn đó." Lưu Nhân trực tiếp bạo thô khẩu.
"Vệ Cẩm Trình...!thượng tiểu hoàng thúc?" Vệ Cẩm Dương nháy mắt ngốc lăng, thậm chí còn cảm thấy tam quan răng rắc vỡ nát, quá con mẹ nó khiến người không dám tưởng tượng.
Vệ Minh Lãng là ai a? Đó là thiên hạ đệ nhị cao thủ, liền tên đại biến thái Thương Lãng đối mặt với y đều không đủ xem, huống chi là tên nhược kê ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt là hắn còn đánh không lại như Vệ Cẩm Trình? Vệ Cẩm Trình có thể thượng Vệ Minh Lãng...!thế giới này không cần huyền huyễn như vậy đi...
Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều bị lời nói của Lưu Nhân chấn đến rơi rụng đầy đất, hoàn toàn không thể tin tưởng.
"Hừ, chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, việc này nhắc tới cũng đã muộn rồi." Lưu Nhân nghĩ tới Vệ Minh Lãng lại là bộ dáng hận sắt không thành thép, "Hiện tại việc cấp bách là tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng đem chuyện này phát tác lên đầu Minh Lãng.
Điện hạ vừa mới thắng trận trở về, đang được Thánh Thượng vô cùng sủng ái, còn thỉnh điện hạ xem ở Vân Tương Vương phủ cùng Lưu gia đối với ngươi vốn là cùng mạch liền căn, ra tay giúp đỡ Minh Lãng cùng Vân Tương Vương phủ một phen đi.
Minh Ngọc đã khuyên Minh Lãng tạm thời rời kinh thành tránh đi đầu sóng ngọn gió."
Lưu Nhân tiếng nói vừa dứt, liền thẳng tắp quỳ gối trước mặt Vệ Cẩm Dương, ánh mắt nghiêm túc khẩn thiết nhìn hắn.
"Biểu huynh yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho Cẩm Dương, ta nhất định sẽ không để Minh Lãng cùng Vân Tương Vương phủ xảy ra chuyện." Vệ Cẩm Dương vội vã nâng dậy Lưu Nhân, nghiêm túc đưa ra hứa hẹn.
Sau khi nghe xong sự tình rắc rối phức tạp của Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình, lại đồng ý nhúng tay vào cọc sự này, Vệ Cẩm Dương trên đường hồi vương phủ vẫn luôn tâm tình trầm trọng không yên.
Vân Tương Vương vừa là tiểu hoàng thúc tổ vừa là ân sư, Lưu Linh Tê là tiểu di, đả động đến an nguy của bọn họ, cho dù đứng ở lập trường nào thì hắn cũng không thể không quản.
Chính là, hắn lại nên như thế nào đi quản đâu?
Hơn nữa một kẻ ngay cả tình yêu là cái gì cũng không biết như hắn làm sao có thể đi giúp người khác xử lý mâu thuẫn đâu? Chuyện này còn liên lụy đến việc Kính Hòa Đế vẫn luôn tìm cơ hội đối phó thế lực của Vân Tương Vương, hắn đến tìm Kính Hòa Đế thì nên mở miệng nói cái gì, từ đâu xuống tay đâu? Hết thảy hết thảy đối với hắn tới nói đều là câu đố khó tìm lời giải.
"Cẩm Dương, đệ đã trở lại." Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp bước vào cổng lớn của Kiêu Kỵ Vương phủ liền gặp được Vệ Cẩm Hoa ra tới đón hắn.
Vương phủ lúc này đã được thu thập không sai biệt lắm.
Không ít địa phương ở thời điểm hắn ra ngoài vẫn còn lộn xộn bây giờ cũng đã được xử lý thỏa đáng, đồ vật đều thống nhất quy vị, có thể nhìn ra Vệ Cẩm Hoa nhân lúc hắn không ở đã thay hắn đốc thúc nhân công đem mọi chuyện làm tốt.
"Đại ca", Vệ Cẩm Dương tâm tình phức tạp do dự mở miệng.
Vấn đề rắc rối phức tạp như vậy, hắn cảm thấy vẫn nên cố vấn một chút đại ca nhà hắn.
Dù sao Thái tử điện hạ chính là chuyên gia trong việc xử lý đủ loại tranh đấu cùng âm mưu, ít nhất có thể nhiều năm như vậy ở trên triều đình hỗn ra thành quả thì vẫn là người rất đáng tin cậy.
"Là vì Vệ Cẩm Trình buổi sáng hôm nay cùng phụ hoàng nháo sự, khơi ra chuyện của hắn cùng tiểu hoàng thúc phải không?" Vệ Cẩm Dương còn chưa hỏi gì, Vệ Cẩm Hoa đã hiểu rõ mà cười, duỗi tay ôn nhu vuốt phẳng giữa mày đang nhăn chặt của hắn.
"Đại ca như thế nào sẽ biết"? Vệ Cẩm Dương trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoang mang.
"Đệ căn bản không cần đi quản chuyện này, phụ hoàng sẽ không xuống tay đối phó tiểu hoàng thúc.
Nếu đổi thành không lâu trước đây thì thật ra hắn có thể sẽ lợi dụng cơ hội này đối với Vân Tương Vương phủ ra tay, nhưng hiện tại không những hắn sẽ không làm gì có hại đến tiểu hoàng thúc mà còn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế đi giúp đỡ người ta đâu." Vệ Cẩm Hoa cũng không trả lời câu hỏi