Khoảng cách đại điển đăng cơ của Vệ Cẩm Hoa chỉ còn một ngày, Vệ Cẩm Dương lúc này lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, mí mắt vẫn luôn nhảy không ngừng.
"Các ngươi tìm được Lâm tướng cùng Lâm tướng quân chưa?" Thấy thuộc hạ mà hắn phái ra đi tìm hai huynh đệ Lâm Phồn Lâm Giản vừa về đến cửa, không đợi bọn họ mở miệng, Vệ Cẩm Dương đã vội vàng chạy ra đón, khẩn trương hỏi.
"Bọn thuộc hạ đã lục soát hết toàn bộ Đông thành nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Lâm tướng cùng Lâm đại nhân." Thuộc hạ của hắn chỉ cúi mặt lắc đầu, bọn họ đã nỗ lực tìm kiếm nhưng tình huống thật sự không dung lạc quan.
Mấy ngày nay, toàn bộ đội ngũ lưu lại đóng giữ kinh thành đã lục soát khắp toàn bộ kinh thành vài lần, thậm chí là đến gõ cửa từng nhà, nhưng cố tình chính là không tìm thấy Lâm tướng cùng Lâm tướng quân.
Hai cái đại người sống vậy mà dường như hư không tiêu thất, thậm chí dấu vết để lại cũng không có.
"Được rồi, lui xuống đi, có tình huống lại đến hội báo." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, cảm giác bất an trong lòng càng thêm bay lên.
Mấy ngày gần đây, càng là tới gần thời điểm đại ca hắn đăng cơ, hắn liền càng không thể trấn an trái tim của mình cứ treo trên cao.
Tình huống hiện tại thật sự không cho phép hắn không khẩn trương a, đã ba ngày không tìm thấy bóng dáng của huynh đệ Lâm gia, bọn họ tựa như bốc hơi tại nhân gian, hoàn toàn không tra được bất kỳ vết tích gì.
Giằng co suốt ba ngày, dự cảm xấu trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng càng thêm mãnh liệt.
Đều trách hắn quá mức đại ý cũng quá mức tin tưởng Lâm Giản, cư nhiên không cần suy nghĩ cũng không làm bất luận phòng bị gì liền để cho Lâm tướng tùy tiện một người đơn đao đi gặp.
Hắn như thế nào có thể quên mất Lâm Giản đối Lâm Phồn có hận ý khắc sâu cỡ nào a?
Nếu Lâm tướng có cái gì không hay xảy ra, hắn thật sự là chết trăm lần cũng không đủ tạ tội...!Tính đến quan hệ huyết thống cùng thân cận thì Lâm Giản chính là thân nhân cuối cùng của đại ca hắn ở mẫu tộc a.
Vệ Cẩm Dương suy sút tự gõ đầu mình, cư nhiên nhận thức Lâm Giản nhiều năm như vậy mà trong lòng hắn suy nghĩ cái gì cũng không đoán được chút da lông.
Vệ Cẩm Dương đột nhiên ảo não một quyền đánh vào cây cột trong điện.
Mấy đốt ngón tay lập tức trầy da chảy máu nhưng hắn lại phảng phất không hề cảm giác được đau đớn.
Lúc này trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, dường như nhớ tới cái gì mà không kịp lo cho vết thương của chính mình liền vội vã xông thẳng ra cửa.
Bởi vì vừa mới trong nháy mắt, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên nhớ tới Lâm Giản từng kể qua, phía dưới hoa viên của Lâm gia có một mặt thất mà chốt mở nằm trên cây cột của đình hóng gió, năm xưa mẫu thân của Lâm Giản chính là bị Đại phu nhân tra tấn đến chết ở nơi đó...!Hiện tại, toàn bộ kinh thành đều không tìm thấy thân ảnh của bọn họ, cũng không có ký lục ra khỏi thành, bọn họ có lẽ nào đang ở nơi đó hay không? Nghĩ tới khả năng này, Vệ Cẩm Dương lập tức đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm một bước liền sẽ không kịp cứu tánh mạng của Lâm tướng.
Trước khi vô cùng lo lắng tìm được cây cột trong truyền thuyết kia rồi khởi động chốt mở, Vệ Cẩm Dương đã ở trong đầu não bổ qua rất nhiều hình ảnh huyết tinh hoặc khủng bố dữ tợn, thậm chí đã làm đủ chuẩn bị tìm thấy thi thể của một trong hai người hoặc của cả hai huynh đệ bọn họ.
Nhưng hắn ngàn lần vạn lần không ngờ tới, ở phía sau cánh cửa mật thất chính là cảnh tượng dạng này.
Nói huyết tinh thì cũng rất huyết tinh, vừa mở ra cửa đá Vệ Cẩm Dương liền lập tức ngửi được một cổ máu tanh dày đặc cùng...!xạ hương đan chéo bên nhau hỗn ra tới một loại khí vị vô cùng dâm loạn nùng liệt khiến người ta không thể bỏ qua, phía trên khăn trải giường càng là bị chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng cơ hồ nhuộm đầy, mà Lâm tướng...
Ở một khắc Vệ Cẩm Dương đẩy cửa xông vào, Lâm Phồn đang có vẻ cố hết sức mặc y phục, bộ ngực gầy tiếu trắng nõn che kín tảng lớn dấu hôn xanh xanh tím tím, ở giữa hai chân giống như còn có chút chất lỏng không rõ màu trắng đang theo cẳng chân chảy xuống dưới.
Lâm Phồn thấy có người tiến vào cũng không xấu hổ, thập phần bình tĩnh ngẩn đầu đảo mắt nhìn qua Vệ Cẩm Dương một cái, lại tiếp tục bình tĩnh mặc y phục.
Mà Lâm Giản đứng ở một bên đã trước Lâm Phồn mặc tốt y phục, nhìn qua cũng là bộ dáng gợn sóng bất kinh, thậm chí đối với Vệ Cẩm Dương có thể tìm được đến đây cũng không có chút nào ngoài ý muốn, càng không có chút nào quẫn bách khi bị người đánh vỡ loại chuyện này.
Hắn cũng chỉ dùng ánh mắt quét qua Vệ Cẩm Dương một cái liền không có ý định mở miệng nói một câu.
Hai người bọn họ làm đương sự bị trảo bao không có vẻ gì là xấu hổ, nhưng không đại biểu Vệ Cẩm Dương hắn cũng sẽ không xấu hổ a.
Một khắc vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong mật thất, Vệ Cẩm Dương hắn cả người đều đã hóa đá cứng đờ có biết không hả? Cho dù có một vạn con thảo nê mã ở trong đầu phóng qua như bay cũng đã không cách nào hình dung tâm tình của hắn lúc này.
Thảo nê mã! Hai người các ngươi không phải lẫn nhau nhìn không thuận mắt, coi đối phương như cái đinh trong mắt hả? Vì cái gì lão tử đẩy cửa tiến vào phải trông thấy các ngươi vừa mới làm xong loại sự tình này?
Vệ Cẩm Dương khó có thể nhìn thẳng cảnh tượng trước mắt, tự phát tự giác đem chính mình biến thành một cái bình hoa trang trí, yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất không dám phát ra tiến động, tận lực thu nhỏ tồn tại cảm của chính mình.
"Di chiếu lấy ra đây." Lâm Phồn lúc này đã thắt xong cuối cùng một đoạn dây lưng trên y phục, không buồn không vui cũng không kinh không giận đứng lên, ngữ khí lãnh đạm hướng Lâm Giản vươn tay, khóe mắt dư quang lại một cái liếc mắt cũng không phân cho hắn.
"A, lão nhân kia vì giúp đỡ ngoại tôn bảo bối của chính mình có thể lên làm hoàng đế mà thật sự không từ bất cứ giá nào, ngay cả tôn tử mà lão đắc ý nhất cũng trở thành công cụ mưu lợi sao? Quả nhiên là vì đạt được mục đích mà cho dù thủ đoạn ghê tởm thế nào cũng không chê (1) a." Lâm Giản lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, giữa từng câu từng chữ chính là tận lực đối với vị huynh trưởng dị mẫu này châm chọc nói móc.
"Di chiếu lấy ra, ta không nghĩ lại nói lần thứ ba." Đối với minh trào ám phúng của Lâm Giản, Lâm Phồn lại ngay cả mí mắt cũng chưa động, không hề có ý tứ lại vì chuyện này lãng phí thêm một giọt nước miếng nào, thậm chí lời nói ra cũng là có thể bớt liền bớt.
Thái độ càng không có một chút ít ngượng ngùng hay đối với ngôn ngữ lộ rõ tính vũ nhục của Lâm Giản mà sinh ra oán giận bất an, hiển nhiên ở trong mắt y, hai người bọn họ vừa rồi chỉ là hoàn thành một hồi giao dịch phổ phổ thông thông mà thôi.
Đối mặt với biểu tình kiêu căng đạm mạc của Lâm Phồn, đôi mắt Lâm Giản nhìn về phía y cơ hồ lập tức liền đỏ lên giống như muốn xuất huyết.
Cho dù tới rồi tình trạng hôm nay, hắn vẫn vô pháp chân chính nhìn đến vị thiên chi kiêu tử của Lâm gia này thất hồn lạc phách hay co rút sợ hãi.
Y vĩnh viễn đều cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn đều khinh miệt coi rẻ hắn, bản thân hắn ở trong mắt y vĩnh viễn đều không là thứ gì.
Hắn chán ghét loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn đều chán ghét, chán ghét nhìn đến chính mình ở trong mắt Lâm Phồn vĩnh viễn đều hèn mọn không khác gì con kiến, hèn mọn đến vô pháp với tới thế giới của y.
"Di chiếu ở đây, còn