Ngôn Thanh Nhiên đi ra cửa chính sau đó, chỉ cảm thấy bên ngoài không khí thật sự rất nóng, vừa rồi ở trong phòng không khí còn đang mát mẻ, phát hiện ra chủ nhiệm cũng không có mở điều hòa, chẳng lẽ là hiệu trưởng đại nhân có năng lực làm lạnh sao?
Các học sinh trừng mắt to nhỏ mà nhìn Ngôn Thanh Nhiên, cảm thấy có chút vui sướng khi nhìn người gặp họa, mong chờ Ngôn Thanh Nhiên làm trò hay.
"Các ngươi nói thử xem hiệu trưởng đại nhân vừa rồi ở trong đó đã làm gì?" Có một bạn học nữ đáng yêu rất ngạc nhiên mà quay qua hai bên trái phải hỏi những bạn học khác.
"Ta cũng không biết, đại khái chắc là muốn đuổi học Ngôn Thanh Nhiên đi" lời nói mang theo vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui sướng khi người gặp họa lại là là đối tượng mà mọi người chán ghét.
Bạn học này vừa nói xong thì mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt hiểu rõ, trong trường này ai mà chẳng biết hiệu trưởng đại nhân có tính cách rất đặc biệt nói một là một, hai là hai a.
"Thanh Nhiên, thế nào?" Lạc Chanh Manh lo lắng dò hỏi Ngôn Thanh Nhiên, chỉ sợ những lời các bạn học nói là sự thật, ánh mắt trong suốt sáng sủa tràn ngập chờ đợi.
Ngôn Thanh Nhiên vẫn là vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, động tác thuần thục ôn nhu "Chanh Manh, không có việc gì, ngày mai lại thi một lần nữa là tốt rồi" Ngôn Thanh Nhiên thoải mái nói khiến cho các bạn học đang xem kịch vui liền mang theo vẻ mặt đáng tiếc.
Nhưng mà ngẫm lại Ngôn Thanh Nhiên không phải là làm bừa sao? Lần này thử nhìn xem cô còn dám làm bừa như thế nào.
Ngôn Thanh Nhiên nói ra để trấn an Lạc Chanh Manh, cũng là trấn an tâm ý của Mộ Dung Tử, Mộ Dung Tử thề rằng vừa rồi chính bản thân suýt nữa mất khống chế bản thân mà xông lên đi hỏi tình huống của Ngôn Thanh Nhiên.
Có trời mới biết hiệu trưởng đáng sợ cỡ nào a!
Mộ Dung Tử đã từng bị hiệu trưởng dạy dỗ qua, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mộ Dung Tử người nào cũng không sợ, chỉ sợ hiệu trưởng!
Lúc trước còn trẻ hết sức lông bông kiêu ngạo ương ngạnh, ân, khi dễ bạn học, dẫn đến bị hiệu trưởng thỉnh đến phòng làm việc, cả hai người đều không nói gì mà ngây người một hai giờ.
Cái này đối với Mộ Dung Tử là hảo dằn vặt! Hiệu trưởng mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt nhìn nàng tựa như đang nhìn đoàn không khí, thời điểm đó là lần đầu tiên trong lòng nàng có hơi chút cảm giác sợ hãi.
Kết quả là bị hiệu trưởng bắt chép phạt nội quy trường học một trăm