Ngôn Thanh Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt đối với cô quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp, đã thật lâu không có người như vậy quan tâm cô.
Trong mắt mọi người, cô là một nữ cường nhân, nhưng thật ra bản thân cô là người rất ôn nhu, chính mình có thể chiếu cố tốt bản thân, cô đời trước cha mẹ cô chỉ xem cô là cây rụng tiền mà thôi.
Trong lòng âm thầm xin thề nhất định phải bảo vệ tốt nữ nhân này, bởi vì hài tử nhu nhược mà bản thân phải cố trở nên cường đại.
"Mụ, ta không sao, ngươi yên tâm được rồi, đầu đều không đau " Ngôn Thanh Nhiên đối với chính mình lão mụ bắt đầu làm nũng, Dương Y phi thường thích Ngôn Thanh Nhiên như vậy làm nũng, bởi vì trước đây Ngôn Thanh Nhiên rất lạnh mạc a, cho tới bây giờ đều chưa từng đối với nàng như vậy tỏ ra thân thiết.
"Nhiên Nhiên, ngoan, ngày mai có thể xuất viện " Dương Y nghĩ tới tình cảnh con gái của chính mình tại trường học mà không khỏi lo lắng đứng lên...!
Ngôn Thanh Nhiên dậy thật sớm, đổi hảo quần áo, lòng tràn đầy vui mừng theo Dương Y ra viện.
Về đến trong nhà, Ngôn Thanh Nhiên nhận ra vóc người của khối thân thể này cùng với chính mình lúc trước cùng một vóc người.
Thân cao 175cm, thực sự là nữ sinh cao trung đứng đầu, vóc người hảo gầy, trọng điểm là ngực thật sự nhỏ! Khỏa thân một chút, hoàn toàn nhìn không ra!
Khối thân thể này lớn lên có chút đẹp mắt, mặt cũng có chút nét, cái trán còn có vài cục mụn nhỏ, còn cần phải mang mắt kính, tháo xuống cái mắt kính, nhìn cảnh tượng trước mắt, thật rõ ràng