Ngôn Thanh Nhiên đi theo mụ mụ của mình đến trung tâm mua sắm của gia đình, trung tâm này rất lớn, có 5 tầng, dưới tầng một là siêu thị, tầng thứ hai là đồ trang sức, mấy tầng còn lại đều là các cửa hàng thời trang nổi tiếng.
Có rất nhiều cửa hàng tên tuổi trong này, trong đó có một cửa hàng quần áo là của nhà Ngôn Thanh Nhiên, cũng rất nổi danh ở thành phố.
May mà ba ba cô thông minh trong lĩnh vực kinh doanh, không ngừng đem chính sản nghiệp từng bước từng bước phát triển có danh tiếng, thế nhưng lại mất khi tuổi còn trẻ, nên danh tiếng cũng chỉ mới dừng lại ở mức nằm trong phạm vi thành phố.
Cái cửa hàng này cũng chính là lễ vật kết hôn mà Ngôn Thao dành tặng cho Dương Y, trên cơ bản tất cả tài sản đều đứng tên Dương Y.
Cửa hàng tên "Ngôn Y" này cũng chính là nơi của những người thượng lưu hay lui tới, phong cách thiết kế đặc biệt và giá thành cũng không hề rẻ nhưng vẫn được rất nhiều người chào đón.
"Ngôn Y" bao quát cả thời trang nam nữ, chủ yếu là đánh vào hình tượng thục nữ và thân sĩ.
Dương Y tự nhiên nghĩ tới con gái của mình mặc quần áo của bản thân làm, cảm thấy thật thỏa mãn, nàng đối với con mắt thẩm mỹ của chính mình vẫn là tràn ngập lòng tin.
Dương Y mang theo Ngôn Thanh Nhiên bước vào cửa hàng của gia đình, trước cửa hàng đã có giám đốc đang đứng đó đợi, lão bản tới còn không tích cực chào đón? Chẳng phải là muốn mất việc hay sao! Ngôn Thanh Nhiên nhìn cửa hàng lắp đặt thiết bị rất tao nhã, thoả mãn gật đầu, nào có đạo lý cha mẹ có mắt thẩm mỹ còn con thì lại khác như vậy...! Ngôn Thanh Nhiên đi vào trong tiệm liền nghe âm thanh của nhân viên nói "Hoan nghênh quang lâm!" Ngôn Thanh Nhiên bị làm cho hoảng sợ, thật sự quá nhiệt tình, không thể không nói phục vụ nơi này hướng dẫn mua đồ thái độ rất tốt.
Dương Y cẩn thận tỉ mỉ chọn giúp quần áo cho Ngôn Thanh Nhiên, tất nhiên là không thể chọn nữ trang, nàng đương nhiên cũng muốn giúp Ngôn Thanh Nhiên mua nữ trang, nhưng mà chỉ sợ bị phát hiện.
Ngôn Thanh Nhiên nếu như biết mụ mụ có suy nghĩ này khẳng định cô sẽ cự tuyệt ngay lập tức, quỷ mới biết cô không bao giờ thích mặc váy đầm gì đó, quá phiền phức.
Đời trước vì thân phân là nữ nhân nên không có biện pháp liền phải chịu đựng mà mặc, đời này cảm thấy như vậy quả thực hoàn mỹ, cô căn bản không muốn lại mặc nữ trang a! Dương Y ánh mắt tự nhiên phi thường tốt, tự suy nghĩ làm sao để phối hợp cái áo cái quần, nàng chọn ra vài bộ quần áo vừa mắt, đưa cho Ngôn Thanh Nhiên, tỏ ý kêu cô nhanh mang đi thử.
Ngôn Thanh Nhiên cầm quần áo bước vào phòng thay đồ, chậm rãi cởi quần áo chuẩn bị thay ra liền nghe phòng thay đồ kế bên phát ra âm thanh, Ngôn Thanh Nhiên tò mò gõ gõ cái vách, không có người đáp lại, mặc xong quần áo.
Đi ra, nhẹ nhàng gõ cửa, lại phát hiện không trả lời, lần thứ hai gõ gõ, cửa lạch cạch mở ra...! Ngôn Thanh Nhiên thầm nghĩ ai mà khờ như vậy, không hề đem cửa đóng chặt, cũng may là ngày hôm nay không có nhiều người đến mua quần áo, bằng không người ở bên trong khẳng định sẽ rất xấu hổ...! Nhẹ nhàng mở cửa, phát hiện Cố Tư Huyền đang tựa vào vách phòng, sắc mặt ửng hồng, miệng đang mở ra thở phì phò, Ngôn Thanh Nhiên liền đem cửa khóa lại, bởi vì sợ Cố Tư Huyền bị người khác nhìn thấy! Cố Tư Huyền áo đã cởi đến vai, lộ ra bờ vai quyến rũ, trước ngực cảnh xuân như ẩn như hiện, khe ngực thực mê người, nhượng Ngôn Thanh Nhiên phải nuốt nước bọt mấy lần.
Quần đã bị cởi ra, khiến cho đôi chân thon dài không còn gì che lấp.
Thần trí mơ hồ còn mang theo một chút khả ái...! Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc Cố Tư Huyền, Cố Tư Huyền mở hai mắt, trong mắt mê ly nhượng Ngôn Thanh