Không khí thực an tĩnh, Ngôn Thanh Nhiên lại cảm giác được xấu hổ, ai tới nói cho cô biết vì sao lại là hiệu trưởng đại nhân đi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, có thể hay không mình sẽ bị hiệu trưởng giết chết?
Mặc Khuynh Nhiễm nhíu đầu mày, ôm tay, nhìn người trước mặt, tóc còn đang mất trật tự, vẻ mặt xấu hổ.
Chán sống dám chụp chân nàng? Còn dám rống nàng?
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được xung quanh độ nóng bắt đầu giảm xuống, hiệu trưởng đại nhân toàn thân toả ra lãnh khí...!
"Ha ha, hiệu trưởng hảo! Không nghĩ tới có duyên phận gặp nhau a!" Ngôn Thanh Nhiên thầm mong hiệu trưởng nhanh lên quên mất những gì vừa mới phát sinh đi!
"Ân?" Mặc Khuynh Nhiễm không có nhìn cô, tự mình ngồi ở trên cỏ, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.
Ngôn Thanh Nhiên bị một tiếng ân dọa tới rồi, đáng sợ, thật đáng sợ!
"Cái kia, hiệu trưởng, ta đi trước!" Ngôn Thanh Nhiên nghĩ muốn chuồn mất, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào? Nói xong chuẩn bị chạy trốn, bùm một chút ngã sấp xuống trên cỏ, nhanh đứng lên xoa xoa tay mình, hoàn hảo hiệu trưởng không nhìn thấy!
"Đến đây." Mặc Khuynh Nhiễm không có nhìn cô, nhìn trời xanh nhàn nhạt nói ra những lời này.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn một chút bốn phía, hiệu trưởng là ở gọi mình?
"3,2,..." Mặc Khuynh Nhiễm không có nhiều kiên trì như vậy, Ngôn Thanh Nhiên nghe thế lập túc chạy đến.
Lại nói tiếp địa phương này cho tới bây giờ chỉ có một mình nàng biết, Ngôn Thanh Nhiên là người thứ hai biết nơi này.
Ngôn Thanh Nhiên nhanh nhẹn ngồi xuống, không dám ngồi gần hiệu trưởng, bởi vì sợ bị lạnh chết...!
"Địa phương này đẹp không?" Mặc Khuynh Nhiễm đem đường nhìn chuyển dời đến trên người Ngôn Thanh Nhiên.
Thiếu niên này bất đồng với những người trước đây nàng gặp qua, từ khi sinh ra tới giờ nàng luôn là đối tượng bị người theo đuổi, cũng là đối tượng để người ta e ngại.
Người truy cầu qua nàng cũng rất nhiều, không sợ chết cũng rất nhiều, chỉ là đều sẽ bị nàng từng bước, từng bước chỉnh chạy.
Nàng luôn cô độc tịch mịch, không có người nào hiểu nàng, cũng không có ai có thể tháo xuống vẻ lạnh lùng.
"Rất đẹp a" Ngôn Thanh Nhiên nghe thế một tiếng sửng sốt, hiệu trưởng chuẩn bị cùng cô nói việc nhà sao? Cảm giác được sủng ái mà lo sợ a.
Hai người như thế ngồi ở trên cỏ, cảm thụ được gió nhẹ, nghe tiếng ve sầu kêu, sau lưng đại thụ bị gió thổi bay.
Lá cây rơi xuống một mảnh, có một chiếc lá không nghe lời mà đậu trên tóc Mặc Khuynh Nhiễm, Mặc Khuynh Nhiễm chỉ cảm thấy giờ khắc này phi thường an bình.
Chính là một hình ảnh an tĩnh như thế, hết lần này tới lần khác có người thích gây mất hứng...!
"Hiệu trưởng, trên đầu ngươi có lá cây, rất xanh nha..." Như thế một mảnh lục diệp tử đậu tại trên đầu hiệu trưởng, Ngôn Thanh Nhiên muốn cười lại không dám cười nghẹn, hảo tâm lên tiếng nhắc nhở Mặc Khuynh Nhiễm.
"..." Mặc Khuynh Nhiễm nghe nói như thế sửng sốt một chút, không để ý tới Ngôn Thanh Nhiên, một chút tiếp tục chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn hiệu trưởng một chút không có động tác, aizz, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là giúp nàng, nói không chừng hiệu trưởng còn có thể ấn tượng với cô thêm một phần.
Sau đó ở trong trường học có thể cũng có người đồn đại, lại nói nhà cô liền trọ kế bên hiệu trưởng, có chổ dựa vững chắc mà đồn đãi, nhưng mà thôi kệ, giúp người là việc nên làm.
Thong thả vươn tay, bàn tay đụng trúng tóc Mặc Khuynh Nhiễm, sợi tóc mềm mại thơm ngát...!Trong lòng khẩn trương cực kỳ, thật sợ hiệu trưởng đem cô mổ xẻ thì làm sao bây giờ, nhắm mắt lại, chết thì chết!
Tay cầm lên một thân lá cây, kia còn vương chút rễ lá vẫn còn dính trên tóc hiệu trường, Ngôn Thanh Nhiên vừa vặn xoa xoa một chút tóc của hiệu trưởng....!Hiệu trưởng lập tức quay đầu nhìn Ngôn Thanh Nhiên...!
Ngôn Thanh Nhiên cầm lấy thân lá, tay kia vẫn còn ở trên đầu nàng...!
Ngôn Thanh Nhiên "..."
Tô Tô "..."
Hình ảnh trong nháy mắt xấu hổ cực kì, Ngôn Thanh Nhiên không biết làm gì, sớm biết như vậy liền không hỗ trợ...!
"Ngôn Thanh Nhiên." Mặc Khuynh Nhiễm nhẹ giọng gọi ra tên này, cái tên này giống với tên nàng, chỉ là bất đồng với bên ngoài, người này là một thiếu niên, là một người có chút đặc biệt...!Ít nhất có thể khiến nàng lưu lại ấn tượng với một người.
"A? Làm sao vậy Tô Tô..." Ngôn Thanh Nhiên nghe được Mặc Khuynh Nhiễm gọi tên cô, không cẩn thận kêu nhũ danh hiệu trưởng đại, cô chính là cảm thấy ngày hôm nay chính là bản thân đang đi tìm đường chết, một con đường đi không thể trở lại...!
"..." Mặc Khuynh Nhiễm tâm run lên một chút, trong mắt lãnh ý rút đi, vì sao cứ là Ngôn Thanh Nhiên gọi thì cảm giác đều thay đổi? Ngày hôm đó, nghe được Ngôn Thanh Nhiên kêu tên mình như thế, về nhà gọi điện cho mụ mụ chỉ là cảm thấy ấm áp, còn Ngôn Thanh Nhiên gọi thì có cảm giác kỳ diệu...!
"Muốn học trường đại học nào?" Mặc Khuynh Nhiễm sờ sờ cái lỗ tai, bình tĩnh hỏi Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy hiệu trưởng hỏi cái này làm gì, quan tâm học sinh? Rất có khả năng! Bất quá, cô cảm thấy gọi hiệu trưởng nhiều quá thì sẽ khách khí, không bằng da mặt dày gọi là Tô Tô~ như vậy, cũng không biết hiệu trưởng có cho phép cô luôn gọi như vậy không...!
"Trường học điện ảnh ở Kinh Đô" Ngôn Thanh Nhiên muốn học ở đây, bởi vì đời trước cô đã bỏ lỡ cho nên rất tiếc nuối a.
"Ân."
Quá trình hai người đối thoại đều là Ngôn Thanh Nhiên nói được nhiều, hiệu trưởng lạnh lùng trả lời một hai chữ.
Ngôn Thanh Nhiên nghĩ muốn cùng Hiệu trưởng đại nhân đối thoại là cần dũng khí...!
Hai người trầm mặc một hồi, hiệu trưởng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Ngôn Thanh Nhiên cũng nhanh nhẹn đứng lên, nhìn theo hiệu trưởng...!Mặc Khuynh Nhiễm đi tới đường mà hồi nãy Ngôn Thanh Nhiên chuẩn bị chạy trốn kia, vừa vặn lại đạp chân đúng chổ lúc này Ngôn Thanh Nhiên bị té...!
Khuôn mặt lãnh đạm trước kia xuất hiện một vẻ mặt kinh hoàng...!Ngôn Thanh Nhiên không kịp đỡ hiệu trưởng đại nhân, mắt thấy hiệu trưởng bùm một cái ngã trên mặt đất! Xong xong! Hiệu trưởng té ngã! Lão Thiên ơi, cô cái gì cũng đều không thấy được nha!
Nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị xem xem hiệu trưởng bị ngã như thế nào! Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác ngày hôm nay không nên tới địa phương này! Gặp phải Ngôn Thanh Nhiên còn bị té ngã hai lần!
Ngôn Thanh Nhiên vì quá gấp gáp mà không thấy được tảng đá dưới chân, chân đã giẫm phải...!Vươn tay hai tay chống đỡ trên mặt đất, hoàn hảo hoàn hảo cô không có bị ngã!
Lúc này cô mới cảm giác được dưới thân một cổ mềm mại, cúi đầu vừa nhìn, cái ót của hiệu trưởng! Cô đây là đem hiệu trưởng đè ép sao?
Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác bị người áp ở trên, ngày hôm