Ngôn Thanh Nhiên đi theo Lạc Chanh Manh đi vào lớp, mới biết được hóa ra thù hận có giá trị lớn như vậy!
Cô theo vị trí Lạc Chanh Manh cùng nhau ngồi, tìm được vị trí ngồi xuống, liền cảm giác được một đạo ánh mắt hung ác bắn về phía cô.
Quay đầu tìm kiếm thì liền thấy bộ dáng hung ác của Mộ Dung Tử, Ngôn Thanh Nhiên đương nhiên sẽ không sợ, tà tà cười, đôi mắt như thế liền nhìn Mộ Dung Tử, Mộ Dung Tử bị nhìn đến hai bên tai nổi lên hồng nhàn nhạt, trừng liếc mắt người kia rồi quay đầu.
Ngôn Thanh Nhiên không thể hiểu được tại sao lại bị Mộ Dung Tử trừng mắt liếc, vô tội sờ sờ mũi, Mộ Dung Tử này là làm sao vậy, trừng cô làm gì...!
Âm thanh chuông vào lớp đinh đinh đinh vang lên đến, Ngôn Thanh Nhiên thực hoài niệm nhìn phòng học trước mắt cùng với chuông vào lớp, thật lâu đều không có loại cảm giác này.
Cô đời trước bởi vì sớm xuất đạo, công tác phi thường bận rộn, bài vở và bài tập cũng không có thời gian để hoàn thành, làm lỡ thật lâu thời gian như vậy.
Bừng tỉnh thì phát hiện chính mình thật sự từ rất lâu không có vào trường học, không có hưởng thụ qua sinh hoạt của học sinh, bạn học cùng lớp đã toàn bộ bị cô bỏ lỡ.
Chờ cô bận rộn xong thật sự cảm thấy già rồi, đọc sách cũng đã không thích hợp với cô, trong lòng để lại rất nhiều tiếc nuối.
Ngôn Thanh Nhiên lấy lại tinh thần trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn, bản thân đời này nên vì chính mình mà sống.
"Đứng nhất từ dưới đếm lên, Ngôn Thanh Nhiên." Chủ nhiệm lớp âm thanh từ bục giảng truyền xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi, Ngôn Thanh Nhiên nghe âm thanh như thế tự nhiên có cảm giác không ổn...!
"Ngôn Thanh Nhiên, ngươi như vậy vì sao không cố gắng, ngươi không cảm thấy là làm thất vọng gia trưởng của ngươi sao, không hảo hảo học tập, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất từ