Ngôn Thanh Nhiên được cậu quan tâm dò hỏi tình huống học tập của cô tại trường, có hứng thú đến Kinh Đô học đại học hay không, dù sao những trường đại học ở Kinh Đô đều tốt.
"Tiểu Nhiên, có mong muốn vào đại học nào hay không? Cậu cho người tới trường nói một tiếng, khiến hắn an bài cho ngươi" Dương Trung Quốc nghĩ chỉ cần là đại học ở Kinh Đô hắn đều có thể lo được, dù sao dưới trướng hắn cũng có người trong bộ giáo dục.
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế sắc mặt co rút, đây là lần đầu tiên có người thân thích muốn giúp cô thương lượng đi cửa sau, đời trước một đám thân thích gì đó vì khinh thường cô nghèo túng mà chỉ muốn cách xa, sau đó khi mình trở nên giàu có thì không biết xấu hổ mà tìm đến.
"Cậu, không cần, ta có thể thi đậu" Ngôn Thanh Nhiên thốt ra lời này khiến cho lão gia tử cùng Dương Trung Quốc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt thần sắc nhượng đối phương gật đầu, ai cũng đều hiểu rõ ý tứ của đối phương, bọn họ tất nhiên là biết thành tích học tập của Ngôn Thanh Nhiên, nói như thế nào đây, tàm tạm đi...!
Bởi vì đoạn thời gian gần đây Dương Y không có kể cho bọn họ nghe về tình huống học tập của Ngôn Thanh Nhiên, cho nên trong lòng bọn họ đều dừng tại thời điểm trước kia.
Ngôn Thanh Nhiên cảm nhận được sự không tín nhiệm từ hai người, tiền thân học tập quá kém khiến cho cả nhà không ai tin tưởng, nói chính mình có thể thi đậu quả thực chính là để cho bọn họ cảm thấy khó có thể tin!
"Cậu, ông ngoại, phải tin tưởng ta!" Ngôn Thanh Nhiên tự tin nói với một bộ dạng đầy tín nhiệm, lão gia tử kích động vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên thiếu chút nữa không chịu nổi! "Không hổ là cháu trai của ta! Ông ngoại tin tưởng ngươi có thể làm được! Trung Quốc ngươi nói đi? Ân hừ?" Lão gia tử nửa câu đầu thực kích động hài lòng, tự hào cháu ngoại mình có thể tự tin như vậy, nhưng nửa câu sau hoàn toàn tồn tại uy hiếp...!
Dương Trung Quốc nghe nói như thế liền gật đầu đồng ý, tiện thể hung hăng khen một chút Ngôn Thanh Nhiên.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh rất náo nhiệt, có vài đạo âm thanh truyền đến "Ba, ngươi đừng chen, nhường ta trước đi xem đệ đệ~" Dương Cảnh Niên tỏ vẻ bất đắc dĩ, hình dạng lão ba của mình, còn có nhị thúc kích động, cũng có bản thân mình muốn tranh nhau được nhìn thấy đệ đệ!
"Ba ba, tiểu thúc thúc, các ngươi cứ chen đi a, ta liền đi vào trước!" Dương Cảnh Duyên vừa nói nhân cơ hội chui vào cái chổ trống, đắc ý nói sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Dương Cảnh Huyên vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt tối sầm, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, tiểu tử thối này dám khiêu khích hắn? Ân, tí nữa hảo hảo cùng hắn trò chuyện.
Tại Dương gia, chỉ cần nhỏ tuổi vĩnh viễn đều bị khi dễ, ngoại trừ Ngôn Thanh Nhiên nhỏ tuổi nhất lại được cưng chiều, còn 3 cái ca ca kia đều bị khi dễ mà lớn lên.
Dương Cảnh Du thần sắc cũng là bình tĩnh cực kỳ, trong lòng sớm đã suy nghĩ thật nhiều phương pháp chỉnh đốn Dương Cảnh Duyên.
"Ttiểu tử thối này quá đê tiện! Dám kiêu ngạo khiêu khích cha hắn?" Dương Trung Hoa nhìn thấy hài tử kiêu ngạo, cũng nên hảo hảo thu thập.
Dương Cảnh Duyên vô tình gây ra rất nhiều thù hận, bởi vì hắn không chỉ khiêu khích lão ba mình, mà còn có tiểu thúc, còn có đại ca, nhị ca, tứ đệ.
"Đều đã lớn xác hết rồi, mà tính tình vẫn trẻ con như vậy!" Một quý phu nhân trang điểm tinh xảo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói mà nhìn mấy cái đại nam nhân này, bất quá nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên tới chơi cũng thật cao hứng.
Người nói chuyện chính là mợ cả Lý Thục Hoa, Lý Thục Hoa gia đình bối cảnh rất sạch sẽ, trong nhà là thư hương dòng dõi.
Cho nên nàng luôn tỏa ra cao nhã, còn có phong độ của người trí thức, nói tóm lại là nữ nhân hào phóng, thoả đáng.
Ngôn Thanh Nhiên mợ hai cũng bất đắc dĩ phụ họa.
Mợ hai tên là Trần Tĩnh Nghi, gia đình chỉ là một gia đình bình thường, cha mẹ đều là giảng viên đại học, bởi vậy cũng phi thường thoả đáng.
Tiểu mợ là Đào Uyển, gia đình là quân nhân, cha mẹ đều là huấn luyện viên trong quân đội, cho nên tính tình Đào Uyển rất là quyết đoán, dứt khoát, nói một không nói hai.
Ba cái mợ đối với Ngôn Thanh Nhiên cũng là phi thường cưng chiều, dù sao hắn cũng là nhỏ nhất, hơn nữa khi còn bé Ngôn Thanh Nhiên phi thường nhìn đáng yêu, lớn lên tuy rằng tàn bớt, bất quá cũng rất có hiểu biết, cho nên cũng là một lòng thương yêu.
Hiện tại cũng chỉ có mợ cả và mợ hai tới, tiểu mợ bởi vì trong quân đội có chuyện cho nên không tới.
Vài người tiếp theo vào phòng khách, liền thấy Dương Cảnh Duyên tiểu tử thối kia đang sờ đầu một cái thiếu niên lớn lên phi thường tốt.
Tất cả đều ngây người! Tiểu thiếu niên này là ai? Đừng nói là Thanh Nhiên nhà bọn họ!
"Tứ ca, xoa nhẹ tay thôi~" Ngôn Thanh Nhiên bĩu môi lải nhải sờ sờ tóc, bất đắc dĩ cầm lấy tay Dương Cảnh Duyên, bất đắc dĩ nói.
Dương Cảnh Duyên khi vừa mới tới liền vô cùng kinh ngạc lôi kéo Ngôn Thanh Nhiên, phi thường tò mò nhìn trên nhìn dưới, biểu đệ của mình từ khi nào thay đổi nhiều như vậy! Tướng mạo đã đẹp mắt ra nhiều lắm, còn có toàn thân khí chất đều không giống với trước kia!
Hắn đã nói sao, đệ đệ của hắn khi còn bé phi thường đáng yêu xinh đẹp, lớn lên như thế nào có thể xấu đi được.
Hoàn hảo hoàn hảo, vẫn là đệ đệ ưu tú của hắn.
Ngôn Thanh Nhiên đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy biểu ca trước mắt, thật sự giống như đang đi xem sở thú, mà cô chính là con thú trong chuồng đó.
Ngôn Thanh Nhiên khi còn bé cũng có một đoạn thời gian ở Dương gia, đoạn thời gian đó là do Dương Y quá bận, cũng lo lắng không dám để cô ở nhà một mình.
Trùng hợp là ba mẹ mình nói là nhớ cháu trai, sau đó liền mang Ngôn Thanh Nhiên đến ở nhà bọn họ vài ngày.
Khi đó Ngôn Thanh Nhiên cũng mới sáu tuổi, vừa vặn hiểu chuyện, lớn lên phi thường đáng yêu, thanh tú, tính nết cũng là vô cùng tốt.
Nhưng lại thực thông minh, miệng lại ngọt, người một nhà đều đặc biệt thích Ngôn Thanh Nhiên.
Dương Y thực thông minh trong việc giáo dục hài tử, nàng cũng vẫn luôn giữ kín bí mật này, thầm nghĩ sau này Ngôn Thanh Nhiên lớn lên khi có thể một mình đảm đương tất cả mọi việc thì sẽ giúp cô trở về làm con gái thực thụ.
Huống hồ tướng mạo khi còn bé của Ngôn