Hai người cùng đi tới nhà của Lục Lưu Ly ở Kinh Đô, dọc theo đường đi Lục Lưu Ly lấy ra một cái khẩu trang đưa cho Ngôn Thanh Nhiên đeo, chính mình cũng đeo một cái.
Ngôn Thanh Nhiên không hiểu, vì cái gì lại muốn đeo khẩu trang?
"Đeo cho an toàn" Lục Lưu Ly bị rất nhiều cẩu tử theo dõi, cho nên vạn sự đều phải cẩn thận, thời điểm còn đi chung với Ngôn Thanh cũng bị chụp lén rất nhiều.
Cũng may mà Ngôn Thanh nhân duyên tốt, nhóm cẩu tử bị cô làm cho mê mệt, cho nên không có tin tức khủng bố nào bị phát ra, trên cơ bản đều là khen Ngôn Thanh tốt như thế kia, thế nọ mà thôi...!
Hai người thật cẩn thận đi tới nhà Lục Lưu Ly, nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên tựa như rất quen thuộc dẫn đầu đi tới trước cửa, làm Lục Lưu Ly vô cùng kinh ngạc, người này tại sao biết nhà của mình ở đâu? Ngôn Thanh Nhiên lúc này mới phát hiện ra tình huống không thích hợp, vẻ mặt đần độn nhìn Lục Lưu Ly, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói "Cảm giác..." Ngôn Thanh Nhiên lời này nói ra Lục Lưu Ly có chút không tin, nhưng vẫn phải tin, bởi vì nếu không tin thì nàng biết làm gì đây...!
Hai người đi vào phòng, gian phòng đã được người giúp việc quét dọn sạch sẽ, các thiết bị ngắn gọn được lắp đặt theo phong cách Bắc Âu để người ta nhìn vào sẽ có cảm giác thoải mái, đời trước tất nhiên là Ngôn Thanh Nhiên đã từng tới đây, còn ở nơi này ngủ nhiều lần...!
"Cứ tùy tiện ngồi đi, uống nước gì?" Lục Lưu Ly nhìn động tác Ngôn Thanh Nhiên tự nhiên quen thuộc ngồi xuống dựa vào trên sô pha, bất đắc dĩ lắc đầu đi lấy ly nước.
Ngôn Thanh Nhiên uống ly nước sau đó hai người bàn bạc về chuyện xuất đạo, cuối cùng đưa ra quyết định đợi Ngôn Thanh Nhiên quay về An thị liền sẽ chuẩn bị xuất đạo, song song đó sẽ vừa đi diễn và vừa đi học, hiện tại lợi dụng lúc danh tiếng đang hot sẽ thừa thắng xông ra nhanh chóng.
Sau đó đột nhiên truyền đến một âm thanh ùng ục, Lục Lưu Ly vẻ mặt xấu hổ nhìn nơi khác, Ngôn Thanh Nhiên như thế nhìn nàng, đột nhiên thổi phù một tiếng bật cười ha hả.
Lục Lưu Ly thực sự là quá xấu hổ, tha thứ cho nàng sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, cho nên tiếng bụng không kiềm chế được cứ như thế mà phát ra...!
"Muốn ăn cái gì không?" Ngôn Thanh Nhiên thực tự nhiên hỏi.
Đời trước cô luôn có thói quen sẽ làm đồ ăn cho Lục Lưu Ly, cho nên khi hỏi câu này cũng đều là do thói quen...!
Lục Lưu Ly trong mắt hoảng hốt nói một tiếng "Mì ý thịt bằm" Lục Lưu Ly rất thích món ăn Ngôn Thanh làm, trước đây Ngôn Thanh lúc nào cũng ôn nhu hỏi nàng muốn ăn cái gì, món mà nàng thích nhất cũng chính là món mì ý thịt bằm do chính tay Ngôn Thanh nấu.
Ngôn Thanh Nhiên tự nhiên đứng dậy đi tới nhà bếp, tìm tòi một hồi nguyên liệu rồi bắt đầu chế biến.
Lục Lưu Ly tại phòng khách ngây người, nàng mới vừa nói cái gì vậy chứ...! Cư nhiên đem Ngôn Thanh Nhiên trở thành Ngôn Thanh! Quay đầu lại thấy người trong phòng bếp bận rộn, lại là một trận hoảng hốt, cảm giác này thật giống với Ngôn Thanh, tựa như Ngôn Thanh lại quay về bên cạnh nàng, vì nàng mà làm cơm.
Tay cầm lấy ly nước cứ như thế lẳng lặng nhìn thân ảnh trong phòng bếp, suy nghĩ dần phiêu xa.
Một lát sau trong phòng bếp truyền đến một trận hương vị, Lục Lưu Ly nghe thấy được hương vị này liền luống cuống, nhanh chóng buông ly nước chạy đến nhà bếp."Ngôn Thanh!" Này một tiếng vừa phát ra nhượng Ngôn Thanh Nhiên thân thể cứng đờ, nỗ lực khống chế cảm xúc.
Lục Lưu Ly hô lên một tiếng này liền đứng đó ngây ngốc, nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ, đã đem Ngôn Thanh Nhiên thành Ngôn Thanh thì thôi đi, đã vậy còn gọi ra miệng nữa, bất lực dựa vào trên cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
"Lưu Ly, ngươi không sao chứ?" Ngôn Thanh Nhiên đè nén cảm xúc dao động nỗ lực giả bộ bình tĩnh, Lục Lưu Ly nghe nói như thế phục hồi tinh thần lại, gượng ép cười sau đó xoay người đi.
Trong phòng bếp Ngôn Thanh Nhiên nắm chặt hai tay, vẻ mặt mờ mịt, tự hỏi bản thân có đang làm sai hay không.
Không, cô không có sai, Lục Lưu sẽ không tin lời cô nói, trường hợp xấu nhất có khi còn nói mình giả dạng Ngôn Thanh, nghĩ tới đây bất đắc dĩ xả ra một mạt cười, aizz, tự mình giả dạng chính mình là chuyện cười gì đây.
Không bao lâu Ngôn Thanh Nhiên bưng hay dĩa mì ý ra bàn, xếp ngay ngắn trên bàn cơm liền lên tiếng gọi Lục Lưu Ly.
Lục Lưu Ly sắc mặt có điểm tái nhợt, Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
"Ngươi không sao chứ?" Trong giọng nói mang theo lo lắng, Lục Lưu Ly nhẹ nhàng cười sau đó cầm dĩa đồ ăn bắt đầu ăn mì.
Một khắc khi đồ ăn được đưa vào trong miệng thì đôi mắt bắt đầu đỏ ửng, mũi đau xót.
Tâm tình dao động vô cùng, những uất ức khó chịu trong lòng giờ khắc này vì phần mì ý mà phát tiết, hương vị mì này giống y như đúc của Ngôn Thanh làm, là hương vị mà nàng sẽ không bao giờ quên.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn nàng đỏ bừng mắt, trong lòng luống cuống không biết làm sao.
"Làm sao vậy?" Ngôn Thanh Nhiên đi qua cầm khăn tay đưa cho nàng, Lục Lưu Ly khoát khoát tay hít hít mũi.
Xả ra một mạt xấu xí cười "Ta không sao" Lục Lưu Ly nói như vậy tiếp tục ăn, không bao lâu thì dĩa mì đã được nàng chén sạch, Ngôn Thanh Nhiên yên lặng đem phần mì của mình đẩy qua cho nàng, Lục Lưu Ly nhìn thoáng qua sau tiếp tục ăn, Ngôn Thanh Nhiên phi thường hiểu rõ Lục Lưu Ly, những lúc tâm tình nàng không tốt sẽ ăn rất nhiều...!
"Khuôn mặt của ngươi và nàng rất giống với nhau" Lục Lưu Ly lời này tràn ngập hoài niệm cùng tưởng niệm, Ngôn Thanh Nhiên nghe vậy mãnh liệt lại bắt đầu nhảy lên, yên lặng hít vào một hơi "Ân? Người nào vậy?" Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh hỏi, lời này làm Lục Lưu Ly lại hoảng hốt, không biết nên như thế nào mở miệng.
"Ngôn Thanh" Lục Lưu Ly khi nhắc đến cái tên này tâm tình liền không khống chế được, nước mắt bang bang rớt, hoàn toàn nhịn không được.
Ngôn Thanh Nhiên cầm giấy đưa cho nàng lau nước mắt, đột nhiên Lục Lưu Ly một phen ôm chặt cô, vẻ mặt ủy khuất, âm thanh mang theo bị thương nói "Ngôn Thanh, không cần phải rời khỏi ta có được không" Lục Lưu Ly lúc này đã hoàn toàn bị ngốc, nàng cần một người bên cạnh để cho nàng dựa vào một hồi.
Ngôn Thanh Nhiên cứng còng thân thể, nghe nói như thế sau lại thả lỏng, vươn tay một chút lại một chút vuốt ve đầu nàng giống như đời trước, Lục Lưu Ly tiếng khóc càng lúc càng lớn, tay ôm chặt Ngôn Thanh Nhiên càng ngày càng gấp.
Chỉ chốc lát tiếng khóc dần dần nhỏ đi, cho đến nghe không thấy tiếng khóc mà chỉ còn những âm thanh nức nở, Ngôn Thanh Nhiên biết nàng đã ngủ, aizz, bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn y như lúc trước, khóc đến thương tâm liền sẽ ngủ.
Cúi lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, mang đi đến phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường, vươn tay giúp nàng lau đi những vệt nước mắt con vươn trên khóe, thở dài, sau đó quay người rời khỏi còn không quên quay đầu lại nhìn để chắc chắn nàng đã ngủ say mới yên tâm đóng cửa lại.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Một nơi nào đó sâu thẳm trong phòng xuất hiện một bóng đen, toàn thân xuất ra lãnh khí, phía sau hai cái hắc y nhân lau mồ hôi trên trán, một tê trong đó dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh, hắc y nhân bên cạnh vẻ mặt liền xấu xí...!
"Đại...!Đại tiểu thư, chúng ta đã tra ra tư liệu Ngôn Thanh Nhiên...!Người xem thử có được hay không..." Âm thanh hắc y nhân phi thường tràn ngập kính nể cùng với sợ hãi, nữ nhân nghe xong sau đó nhíu nhíu mày toàn thân lãnh khí càng thêm tăng.
"Nói." Uy nghiêm lãnh khốc âm thanh nhượng hắc y nhân đánh cái rùng mình, hắn thật sự không chịu nổi uy lực của đại tiểu thư! Thật là đáng sợ! Mẹ nó, hắn muốn khóc!
"Đại tiểu thư, đây là toàn bộ tư liệu Ngôn Thanh Nhiên." Hắc y nhân nói xong nhanh tay lấy tư liệu từ người kế bên đem lên cho nữ nhân trước mặt, nữ nhân đưa tay lấy tư liệu sau đó khẽ gật đầu, hai cái hắc y nhân như trút được gánh nặng nhanh chóng xin cáo lui.
Ra cửa phòng bọn họ mới phát hiện thì ra thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, sau lưng mồ hôi đã sớm ướt đẫm áo sơ mi "Đại ca, chúng ta lần sau có thể xin chuyển đi nơi khác đi không?" Hắc y nhân vẻ mặt chờ mong nói, trong mắt tràn đầy cầu xin, hắc y nhân kia lắc lắc đầu thở dài, vươn tay xoa hắn đầu, "Để xem đã, làm việc đi" Nói xong một phen nhấc lên áo tiểu đệ của hắn mau