Ngôn Thanh Nhiên báo danh sau đó cầm số thứ tự chờ gọi tên, mỗi lần vào đều sẽ gọi năm người.
Nhìn một chút số thứ tự trong tay, số 16, hai bên trái phải ngồi vài người là 15 đến 20.
Trong phim hoàng đế tuổi vẫn còn trẻ, cho nên chọn diễn viên tuổi tác cũng phải tương đương.
Bên trong thử vai khí thế ngất trời bắt đầu tiến hành, Mục Đạo lắc lắc đầu, mấy thiếu niên này tuy rằng có kỹ thuật diễn nhưng vẫn còn thiếu một chút nhiệt huyết, cảm thấy vẫn chưa có ai thích hợp với nhân vật này, thở dài, biên kịch ngồi kế bên cũng thở dài...
Bô phim này biên kịch bỏ ra không ít tâm huyết, đã từng nhiều ngày nhiều đêm hết sức chăm chú viết kịch bản, tựa như đây chính là đứa con tinh thần của mình.
Bộ phim này cũng là tâm huyết của Mục Đạo, có thể nói như vậy, bởi vì bộ phim này là do biên kịch và Mục Đạo hai người cùng nhau viết.
Muốn quay được bộ phim này, nam nhân vật phụ là rất trọng yếu nhưng lại không ai đảm nhận được, mắt thấy lại sắp diễn xong một đợt, Mục đạo tuyệt vọng cũng càng lúc càng lớn...!Chẳng lẽ hắn phải chấp nhận kết quả như vậy sao??
"Mục ca, chúng ta có nên hay không chấp nhận đi..." Một bên biên kịch đã tuyệt vọng do dự nói, trong mắt nồng đậm không cam lòng.
Mục Đạo nghe xong lời này không có lập tức trả lời, trong lòng lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Mặc kệ thế nào hắn đều phải đợi được nam nhân vật phụ này, đây chính là nhân vật trọng điểm, không có hắn chính là không có biện pháp hoàn thành bộ phim.
"Cứ tiếp tục thử vai đi, nếu không có liền tính sau" Mục Đạo thấm thía nói, trong giọng nói đầy đáng tiếc.
Mục Đạo cũng thật hết cách, nếu thực sự không có ai thì đành chấp nhận những thiếu niên tàm tạm kia.
"Nhóm tiếp theo chuẩn bị lên đi" Biên kịch nghe xong lời này sau đó cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Năm người chậm rãi đi lên, tướng mạo đều rất ưu tú, đạo diễn chậm rãi nhìn một lượt, trong nháy mắt mắt sáng lên một chút.
Thiếu niên này khí chất cùng Mộ Dung Tự hoàn toàn giống nhau như đúc, cao quý, kiêu ngạo tràn ngập khí phách hăng hái.
Trong kịch bản hoàng đế vốn là thiếu niên khí phách hăng hái, cũng có một khí phách đế vương.
Hắn thông minh cơ trí đầy bụng tài học, hắn kiêu ngạo lãnh khốc tràn ngập mị lực, mê đảo kinh thành chúng nữ, nhưng không mê đảo được người kia.
Mục Đạo phi thường chờ mong thiếu niên này biểu diễn "Đem một đoạn tình tiết cho bọn họ, để cho bọn họ thử xem" Mục Đạo nhất thời muốn đem một đoạn phim cho bọn họ biểu diễn, nhất là cái thiếu niên kia, hắn muốn nhìn thử một chút người này có phải là Mộ Dung Tự trong lòng hắn hay không
"Tốt đạo diễn." Biên kịch nghe vậy sau lập tức hiểu được ý tứ đạo diễn, cầm mấy tấm giấy đi lên đài, phát cho mỗi người một cái.
"Các ngươi trước nhìn qua mười phút, sau đó chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, bắt đầu từ số 15" Biên kịch đưa mắt nhìn Ngôn Thanh Nhiên, cảm giác của hắn cũng giống với đạo diễn.
Ngôn Thanh Nhiên cầm kịch bản cẩn thận nhìn một lần, một màn này cũng chính là cuối vở kịch, hoàng đế Mộ Dung Tự bị Vương gia Mộ Dung Hoằng cùng với sủng phi Hạ Dao kéo xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, bị nhốt vào thiên lao, hai người ở trong lao ngược đãi hoàng đế một trận.
Đây đúng là một thử thách kỹ năng diễn xuất rất tốt, từ hoàng đế khí phách trở thành tù nhân, mặc dù là tù nhân, nhưng hắn vẫn còn tồn tại ngạo mạn của một vị vua.
Rất nhanh mười phút liền qua đi, mấy người đều nghĩ mình sẽ làm được, trong đó cũng bao quát cái diễn viên mới nổi kiêu ngạo kia, hắn cảm thấy nhân vật này không làm khó được hắn, bởi vì hắn có kỹ thuật diễn, mấy tay mơ còn lại không phải là đối thủ của hắn.
"Đã đến giờ, số 15 ngươi diễn trước" Biên kịch lên tiếng mấy người buông kịch bản, thiếu niên số 15 bắt đầu lên biểu diễn.
Bốn phía an tĩnh, hắn hít sâu một hơi, cúi mình vái chào, sau đó dần dần đem chính mình nhập vào nhân vật.
"Trẫm là hoàng đế Lân quốc." Lời nói bình thản từ trong miệng hắn thốt ra, đạo diễn liền lắc đầu, đây không phải là Mộ Dung Tự của hắn.
Ngay sau đó thiếu niên biểu diễn xong, đạo diễn liền phất tay làm thiếu niên vẻ mặt uể oải đi xuống.
Kế tiếp đến phiên số 16, nhưng mà đạo diễn lúc này lại lên tiếng "Số 17, ngươi diễn trước đi" Đạo diễn lời này nhượng không ít người cảm thấy hắn nhìn không vừa mắt số 16, những người còn lại đều vui sướng khi người gặp họa, hại bọn hắn còn đem Ngôn Thanh Nhiên thành đối thủ, không nghĩ tới hoàn toàn không có áp lực, thiếu niên này dễ dàng bị loại a~
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế biểu cảm vẫn nhàn nhạt, không hề gợn sóng.
Đối với cô khi nào biểu diễn cũng không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là nhìn kỹ thuật diễn mà Ngôn Thanh Nhiên đối với kỹ thuật diễn của mình vẫn rất tự tin.
Số 17 cũng chính là ngôi sao mới nổi, hắn thấy đạo diễn bỏ qua số 16 mà hài lòng không ngớt, cảm thấy đạo diễn khẳng định là nhìn trúng hắn! Trong nháy mắt trong lòng nhạc nở hoa, giống như cái nhân vật này đã là của hắn.
"Này không phải nam phụ trong phim《Tinh tinh biết lòng ta》Hứa Thiếu Kiệt sao, hắn như thế nào cũng tới?" Hứa Thiếu Kiệt hóa ra cũng là một tiểu minh tinh, bởi vì diễn bộ phim kia mà phát hot, bất quá hình như mệnh của hắn đã định chỉ có thể làm nam phụ...!Bởi vì hắn đóng phim đều diễn vai nam phụ.
Tiếp theo Hứa Thiếu Kiệt lộ ra chiêu bài dáng tươi cười "Mục Đạo hảo" Hứa Thiếu Kiệt may mắn gặp qua Mục Đạo một lần, bất quá Mục Đạo luôn là rất lãnh đạm, lúc này hắn muốn bắt chuyện để Mục Đạo cảm thấy quen thuộc thì nhân vật này hắn nắm dễ trong lòng bàn tay.
"Ân, bắt đầu đi." Mục Đạo hoàn toàn không để ý, hắn liền khó chịu nhìn người này, bởi vì cái này người hắn cảm thấy có chút bất chính, hơn nữa ánh mắt luôn không trung thực, từng gặp qua một lần, hắn đã tỏ vẻ không hứng thú mà người này cứ đi theo bắt chuyện.
Hứa Thiếu Kiệt hơi ngại ngùng vì Mục Đạo không trả lời hắn, nhưng vẫn là da mặt dày bắt đầu biểu diễn.
"Trẫm là hoàng đế Lân quốc! Mặc dù hiện tại đang ở trong lao ngục nhưng trẫm vẫn là vua của một nước" Hứa Thiếu Kiệt ngữ khí tràn ngập tự cao tự đại, hoàn toàn không có một cảm giác thê thảm...
Mục Đạo mặt đều đen, người này làm cách nào có thể hot được vậy! Hắn thấy Hứa Thiếu kiệt chỉ nên diễn nam phụ những bộ phim vườn trường, còn ở đây hoàn toàn không thích hợp, cứ như Hứa Thiếu Kiệt đang xem thường hắn vậy, càng nghĩ càng khó chịu trực tiếp vỗ bàn "Xuống phía dưới!" Mục Đạo vừa nói ra tất cả mọi người liền bị dọa sợ rồi.
"Số 16 bắt đầu." Mục Đạo uống một ngụm trà sau đó nói, xung quanh người nhíu mày, bọn họ tưởng số 16 này đã không có hy vọng, ai ngờ lại quay xe phút chót, bất quá cũng dựa vào kỹ thuật diễn nên thôi.
"Cám ơn đạo diễn, biên kịch." Ngôn Thanh Nhiên đi lên đài sau đó nhàn nhạt nói ra những lời này, bộ dáng không quan tâm hơn thua nhượng Mục Đạo một trận thoả mãn.
Thiếu niên này không kiêu, không nóng nảy, toàn thân tản ra một khí chất tôn quý cổ đại, giống y hệt Mộ Dung Tự.
"Bắt đầu đi." Mục Đạo kiềm chế kích động trong lòng, phải xem kỹ thuật diễn mới biết được thiếu niên này có phải là Mộ Dung Tự trong lòng hắn hay không, biên kịch kế bên cũng thoả mãn cực kỳ, rốt cục cũng có người cho hắn thấy được hy vọng rồi.
Ngôn Thanh Nhiên nhắm mắt lại, cô nghĩ tới Mộ Dung Tự là một vị hoàng đế rất được lòng dân, từ khi hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế đã bắt đầu đẩy Lân quốc từng bước từng bước tới đỉnh vinh quang.
Trở thành quốc gia hùng mạnh nhất trong năm đại quốc gia đứng đầu.
Những thành tựu và thủ đoạn của hắn cũng phi thường lợi hại, bằng không cũng không thể đem một quốc gia phát triển mạnh đến như thế.
Hắn là con trai trưởng cũng có thân phận là thái tử, từ nhỏ đã được rất nhiều người yêu thích.
Một cái đế vương ưu tú như thế nhưng khi nói về mặt tình cảm lại phi thường lạnh lùng, hậu cung người đẹp ba nghìn nhưng cũng không ái mộ ai, trên cơ bản hậu cung đẹp đều là để trang trí.
Sau lại gặp được thiên kim tiểu thư Hạ Dao ôn ôn nhu nhu, từ đó về