Hai người ngồi ở trên ghế trò chuyện, hình ảnh phi thường ấm áp.
Hai người mặt mày tươi cười, Dương Y nhìn Ngôn Thanh Nhiên, đột nhiên nước mắt lưng tròng chớp động, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngôn Thanh Nhiên, nước mắt bang bang bang rớt, Ngôn Thanh Nhiên nhìn cảnh tượng này bị luống cuống, một phen nắm chặt tay Dương Y, cô biết là Dương Y đang nhớ lại ba ba của mình.
"Ngôn Thao, ta mệt mỏi quá a" Dương Y đôi mắt hồng hồng, tưởng tượng Ngôn Thanh Nhiên thành Ngôn Thao, trong lòng một trận ủy khuất nhảy đến, tay nàng không ngừng vuốt ve mặt Ngôn Thanh Nhiên tự như lúc trước vẫn luôn vuốt ve mặt Ngôn Thao.
Ngôn Thanh Nhiên giống y như đúc Ngôn Thao vô cùng, Dương Y thường xuyên sẽ nhìn đờ ra, giống như nàng nhìn thấy Ngôn Thao ngay bên cạnh vậy.
Ngôn Thanh Nhiên đau lòng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, tay vuốt ve nàng...
"Mụ, không khóc, không khóc." Ngôn Thanh Nhiên giống như đang hống tiểu hài tử, càng thêm kiên định muốn đem tất cả trọng trách của Dương Y nhận lấy.
Dương Y nghe một tiếng như thế liền tỉnh lại, ngượng ngùng xoa xoa nước mắt, nàng cư nhiên sẽ thất lễ trước mặt con gái...!Vừa rồi trong nháy mắt nàng vừa nhìn thấy Ngôn Thao bên cạnh, tâm tình dao động, ủy khuất cuộn trào mãnh liệt.
"Xì, ta mới không có khóc!" Dương Y nín khóc mà cười, vươn tay gõ gõ đâu Ngôn Thanh Nhiên.
Có Ngôn Thanh Nhiên bên cạnh trong lòng nàng thoải mái nhiều, lau nước mắt, ôn nhu cười.
"Hảo hảo hảo, ngươi không có khóc..." Ngôn Thanh Nhiên nói còn trợn trắng mắt, khóc đến như vậy mà nói là không khóc...
Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện, Lý thẩm bưng trà đi vào thấy một cảnh như đến sau thấy như vậy một màn vui mừng cười, thiếu gia vẫn tốt như trước.
Tiếp theo buông trà xuống yên lặng ở một bên, Ngôn Thanh Nhiên nâng chum trà lên lại suy nghĩ đến môt chuyện...!Chính mình đi một tháng như thế, trong nhà không có khả năng không có phát sinh chuyện gì...
"Mụ, ta không ở nhà trong khoảng thời gian này có phát sinh chuyện gì hay không??" Ngôn Thanh Nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, thời điểm tại Kinh Đô gọi điện thoại trở về Dương Y cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu...!Lúc này lại cảm thấy được Dương Y có chút đau buồn, chắc chắc là có việc.
"Không có việc gì đâu, có thể có chuyện gì được?" Dương Y chần chờ vài giây mới trả lời Ngôn Thanh Nhiên, trong lòng yên lặng thở dài.
"Không có gạt ta chứ..." Ngôn Thanh Nhiên nửa ngờ nửa tin, thật ra cô không tin nhiều hơn, chỉ là Dương Y không chịu nói, đột nhiên nghĩ ra gì đó quay đầu sang Lý Thẩm nhẹ nhàng mở miệng "Lý thẩm, trong nhà gần đây có phát sinh chuyện gì không??" Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp hỏi...
Lý thẩm bị hỏi liền ngẩn ngơ...!Ánh mắt nhìn sang Dương Y liên tục dò hỏi, Dương Y nhanh chóng nháy mắt đáp trả.
Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên nhìn thấy động tác này của hai người, nhíu nhíu mày, khẳng định có biến.
"Không nên nhìn mẹ ta, trực tiếp nói cho ta biết" Ngôn Thanh Nhiên đột nhiên nghiêm túc mà đó giờ chưa từng có làm Lý thẩm chấn động, chậm rãi mở miệng nói.
"Gần nhất mấy ngày nay, lão thái thái cùng lão gia tử vẫn luôn tới nhà gây chuyện, trước đó không lâu lão thái thái có tới nhà, chúng ta cả đám không kịp ngăn cản thì nàng liền xống vào...!Đoạt lấy vòng ngọc thiếu gia mua cho phu nhân...Còn có..." Lý thẩm vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn sắc mặt Ngôn Thanh Nhiên...Không dám nói tiếp, nàng lần đầu tiên thấy bộ dáng đáng sợ như vậy của Ngôn Thanh Nhiên...
"Nói tiếp đi..." Ngôn Thanh Nhiên lạnh lùng nói, càng nghe càng không khống chế được cơn tức trong lòng!
Lý thẩm run run chuẩn bị mở miệng...
"Lý thẩm ngươi xuống phía dưới đi..." Dương Y chậm rãi mở miệng, ngăn cản Lý thẩm đang chuẩn bị nói tiếp.
"Lý thẩm, ngươi cứ tiếp tục nói đi, mụ ngươi uống một ngụm trà..." Ngôn Thanh Nhiên nâng chum trà lên đưa cho Dương Y, cô nhất định phải nghe hết câu chuyện, cái vòng ngọc kia Ngôn Thanh Nhiên tốn thật nhiều công sức tìm được để tặng cho Dương Y bồi dưỡng thân thể.
Mà tác dụng của ngọc dưỡng đó cực kỳ tốt, từ khi Dương Y đeo vòng ngọc này thì sắc mặt ngày càng tốt lên.
Không nghĩ tới lại bị lão thái thái lòng tham không đáy cướp đi, Ngôn Thanh Nhiên thật sự muốn làm thịt lão thái thái rồi.
"Sau đó lão thái thái cùng phu nhân cãi nhau, trong quá trình đó nhị thiếu gia còn đẩy ngã phu nhân..." Lý thẩm nói mà càng sinh khí, gia đình kia thật quá khinh người!! Ngày đó phu nhân khóc đến mắt đều đỏ...
Phanh! Đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên ném vỡ cái ly, trong nháy mắt cái ly trị giá ngàn vạn đã vỡ ra từng miếng...!Dương Y hoảng hốt chạy đến cầm tay Ngôn Thanh Nhiên xem thử có bị thương hay không, thấy không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đứa nhỏ này! Nếu như bị thương thì làm sao bây giờ!!" Dương Y đau lòng cực kỳ, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên bị thương, kể cả bản thân nàng bị gì thì cũng không sao, chỉ cần Ngôn Thanh Nhiên bình an là tốt rồi.
"Mụ, chuyện lớn như vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết?" Trong mắt tràn ngập đau lòng, cô không có ở nhà thì gia đình kia liền đến khi dễ Dương Y, trong khoảng thời gian này do bận rộn nên mới xem nhẹ gia đình kia, cho nên lợi dụng lúc cô không có ở nhà liền động thủ với mẹ cô? Lần này Ngôn Thanh Nhiên xin thề nếu không giải quyết tốt gia đình đó cô không phải họ Ngôn!!
Ngôn Thanh Nhiên nghe xong toàn bộ quá trình sau đó đã sản sinh ra ý nghĩ rất rõ ràng đó là làm cho cả nhà lão thái thái đó biến mất khỏi mắt cô.
Tục ngữ nói rất hay, không nhịn được thì không cần nhịn nữa, Ngôn Thanh Nhiên đã đối với người nhà này rất khoan dung, lại nhớ tới bọn họ lúc trước nhặt được lão ba mình mà nuôi nấng cho nên mới không ra tay.
Ngôn Thao đến khi chết cũng không biết rõ thân thế của mình, lão thái thái giấu chuyện này rất kỹ, một bên lợi dụng sức lao động của Ngôn Thao mà kiếm tiền, Ngôn Thanh Nhiên thấy công sức của lão ba mình bỏ ra thật sự không đáng giá.
"Dương Y ngươi mau ra đây cho lão nương! Bà bà của ngươi tới mà còn không nhanh chóng ra mở cửa??" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, thật là trùng hợp cứ mỗi lần nhắc tới nàng là nàng liền xuất hiện.
Âm thanh thật quá kiêu ngạo, giọng của lão thái thái vốn đã to, cho nên lần này gào lên tất nhiên Ngôn Thanh