Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Say


trước sau

Hai người nói chuyện đều không chú ý đến đã đi đến phía trước ngọn núi giả ấy, mà ở phía bên kia lại truyền đến âm thanh người nói chuyện, Dung Tử Hiên nghe thấy tiếng nói, đầu tiên kéo Ôn Hương tới che miệng của nàng lại, hai người lập tức đi đến sau lưng ngọn núi giả, đảm bảo người ở bên kia không nhìn thấy bọn họ.

Nhưng mà nghe thấy âm thanh ở bên kia lại không sót một câu nào.

“Hoàng hậu nương nương, đường núi ở phía sau trơn trượt, vẫn nên trở về sớm đi.”

Một âm thanh vô cùng tỉnh táo kiềm chế truyền đến, Ôn Hương sợ đến ngây người, đây không phải là âm thanh của phụ vương mình đó à?

“Ngươi thật sự không muốn nhìn thấy ta à?”

Âm thanh của hoàng hậu Lý Đậu đột nhiên lại truyền đến, vừa bén nhọn nhưng mà lại có mấy phần bi ai.

Ôn Hương nhìn thoáng qua Dung Tử Hiên, người đó lắc đầu với nàng.

“Hoàng hậu nương nương lo lắng quá rồi, Ôn Lạc cũng không phải là không muốn nhìn thấy hoàng hậu nương nương, chỉ là thân phận của nương nương tôn quý lại gọi ta đến nơi này, thật sự không nên..."

Ngữ khí của Ôn Lạc mờ nhạt hơn mấy phần, Dung Tử Hiên buông Ôn Hương ra, hai người đều cảm thấy xấu hổ bởi vì lúc nãy thân mật với nhau.

Nhất là ở trêи miệng của Ôn Hương còn cảm nhận được nhiệt độ trêи tay của Dung Tử Hiên để lại, trong lúc nhất thời mặt của nàng đỏ hết cả lên.

“Thân phận tôn quý à?” Ngữ khí của hoàng hậu đột nhiên trở nên vô cùng bi ai: “Ai mà cần thân phận tôn quý như vậy?”

“Hoàng hậu nương nương, người uống say rồi.”

Ôn Lạc thấp giọng nói một câu, nhưng mà hoàng hậu cũng không bởi vì vậy mà dừng lại.

“Ngươi có biết không Ôn Lạc, từ xưa đến nay ta không quan tâm đến thân phận mình tôn quý như vậy, lúc trước khi ngươi và phụ thân của ngươi đã cứu gia đình của ta, ngươi thật sự là anh hùng trong nhân gian, làm cho ta cảm thấy vui vẻ trong lòng.”

Ngữ khí của hoàng hậu bi thương, nhưng mà trong đó lại mang theo vài phần vui vẻ.

“Nhưng mà khi đó ta không biết biểu đạt sự yêu thích của ta đối với ngươi như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ gả cho ngươi. Ta tự ti, bởi vì ta cũng chỉ là thứ nữ, nào có thể so sánh với ánh trăng sáng trong lòng ngươi?”

Ôn Hương và Dung Tử Hiên đều bị lời nói này làm sợ đến ngây người, cái này rốt cuộc là vở kịch gì vậy?

“Nhưng chính vì vậy mà ta đã bỏ qua ngươi, tận mắt nhìn thấy ngươi cưới tỷ tỷ, tận mắt nhìn thấy sự hạnh phúc trong đôi mắt của tỷ tỷ, tận mắt nhìn thấy ngươi đối xử với tỷ ấy dịu dàng như vậy, ta ghen ghét muốn nổi cơn điên, cuối cùng bọn họ lại gả ta cho hoàng đế, ta liền gả cho ông ta.”

Ôn Hương muốn thò đầu ra phía trước, nàng muốn biết phụ vương của nàng đối với hoàng hậu này có cảm xúc như thế nào, chẳng lẽ cũng là một loại cảm giác đó à?

“Nhưng mà Ôn Lạc, ngươi có biết là mấy năm nay cho đến tận bây giờ ta vẫn còn chưa buông xuống ngươi, ta vẫn luôn cảm thấy ta chỉ là nhị tiểu thư của Lý gia ngây thơ đơn thuần, ngươi vẫn là vương thế tử hăng hái chí hướng cao vời vợi, duyên phận của hai chúng ta tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.”

Hoàng hậu vừa nói vừa đi gần lại Ôn Lạc, Ôn Hương đứng ở sau lưng nhìn thấy vậy càng không ngừng mắng bà ta không có liêm sỉ.

“Hoàng hậu nương nương, xin người tự trọng.”

Ôn Lạc lui một bước ra phía sau, sắc mặt nhìn hoàng hậu của ông ta đặc biệt kỳ quái, hoàng hậu bị vẻ mặt của ông ta làm cho không biết phải phản ứng như thế nào.

“Ôn Lạc, chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ à? Thứ mà tỷ tỷ có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí thứ mà tỷ tỷ không thể cho ngươi, ta vẫn có thể cho ngươi, tình cảm của ta đối với ngươi tuyệt đối không ít hơn so với tỷ ấy, ngươi không thể nhìn ta thêm một chút được ư? Nhìn ta đã si tâm nhiều năm như vậy?”

“Hoàng hậu nương nương..."

Ôn Lạc nhìn bà ta, sắc mặt nghiêm túc.

Ôn Hương thở dài một hơi, lúc nãy nàng thật sự sợ phụ vương sẽ có quan hệ gì đó với người dì này, loại chuyện này thật sự khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, huống hồ gì người dì này còn là hoàng hậu, loại chuyện này nếu như bị người ta biết được, chỉ sợ là gia đình của bọn họ cũng phải bị chém đầu hết cả nhà.

Nếu thật sự là như vậy, đúng là đời này không cần phải bị người bên ngoài hãm hại nữa.

Ôn Hương nghe thấy như vậy, cả người cũng đã trở nên thả lỏng, Dung Tử Hiên ở bên cạnh nhìn Ôn Hương, vẻ mặt dịu dàng.

Đột nhiên nàng lại cảm
thấy không được tự nhiên, dù sao thì vào loại thời điểm này hai người cũng đang ở đây, thật sự không tốt cho lắm, nhưng mà bây giờ đã bị Dung Tử Hiên nhìn thấy hết tất cả, giống như là chuyện trong gia đình của mình đã bị người khác biết hết.

Nhưng mà cũng không có cách nào hết, bây giờ nàng cũng không thể kêu hắn rời đi, nếu như nàng bị phụ vương phát hiện thì chẳng phải sẽ càng thêm không tốt à?

“Ôn Lạc, nhiều năm như vậy, cho dù là ta có là hoàng hậu thì tình cảm đối với ngươi vẫn là thật, ở trong lòng của ta cho đến bây giờ không có người nào có thể thay thế được ngươi, ta quan tâm ngươi như vậy, không có ngày nào trong lòng không nhớ đến ngươi, tâm ý đối với ngươi, ngươi có biết hay không?”

Không biết là hoàng hậu lại bị cái gì đó kϊƈɦ thích, có cảm giác như là được ăn cả ngã về không, có lẽ là bà ta thật sự thích phụ vương của nàng.

“Lúc trước khi tỷ tỷ còn sống, ta đối với ngươi cũng không có nói cái gì, nhưng mà bây giờ tỷ tỷ đã không có ở đây nữa, ta..."

Nói đến đây, hoàng hậu len lén liếc nhìn sắc mặt của Ôn Lạc, chỉ nhìn thấy bây giờ sắc mặt của Ôn Lạc đã không còn tức giận, ngược lại trở nên xa lạ mà lạnh lùng.

Nam tử này đã không còn là cậu thiếu niên vui vẻ như ánh mặt trời vào năm đó hắn có thể cứu bọn họ mà liều lĩnh, nhưng mà bây giờ hắn đã là một vương gia thống soái tam quân...

Nhưng mà bà ta phải đưa ra quyết định, có mấy lời bà ta nhất định phải nói, có một số việc bà ta nhất định phải nói cho ông ta biết, đó chính là người mà bà ta đã cất giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, bà ta nhất định phải nói cho ông ta biết tình yêu trong lòng của bà ta.

Nếu như ông ta không chấp nhận...

Vậy thì chỉ có thể hủy hoại...

Ôn Hương đột nhiên đã hiểu tại sao hồi lúc nãy sắc mặt của hoàng hậu nhìn mình có mấy phần từ ái, bởi vì người này rất muốn làm mẫu thân của nàng...

Bà ta thích phụ thân của nàng, cho nên mới đối xử với nàng hiền hòa, đối với buổi lễ cập kê ngày hôm nay, sở dĩ bà ta đến đây cũng là bởi vì phụ vương...

Trong lòng của Ôn Hương dường như là có cái gì đó vỡ ra, có rất nhiều thứ trở nên sáng sủa, cả kiếp trước, sở dĩ sau đó hoàng hậu nương nương đối xử với nàng như vậy cũng là bởi vì bà ta tỏ tình với phụ vương thất bại à?

Cho nên tất cả những thứ này đều là vì yêu sinh hận?

Thú vị, thú vị đó!

Thấy Ôn Lạc vẫn không để ý đến bà ta, hoàng hậu cứ tự mình độc thoại.

“Ôn Lạc, rốt cuộc là ngươi có đang nghe ta nói chuyện không?”

“Hoàng hậu nương nương, thần vẫn đang nghe.”

Giọng điệu của Ôn Lạc vô cùng bình tĩnh, cũng không bởi vì lời nói của hoàng hậu mà có điểm khác biệt gì.

“Ôn Lạc..."

Có lẽ hoàng hậu bởi vì Ôn Lạc vẫn cứ lạnh lùng như cũ mà cảm thấy có chút thương tâm.

“Hoàng hậu nương nương, xin người tự trọng, người là nhất quốc chi mẫu, bàn về công người là hoàng hậu, Ôn Lạc là thần tử, đối với ta người là chủ tử, quân thần chi lễ không thể không có.”

Hoàng hậu bị lời nói đàng hoàng của Ôn Lạc làm cho sợ đến ngây người.

“Luận tư, người cũng đã nhắc đến A Ngữ, nàng ấy là tỷ tỷ của hoàng hậu nương nương, đương nhiên ta là tỷ phu của hoàng hậu nương nương, đối với nương nương kính trọng có thừa, mong rằng nương nương không quên điểm này.”

“Ôn Lạc, ta không muốn nghe ngươi nói những điều này, ta chỉ muốn biết là trải qua nhiều năm như vậy rốt cuộc là ngươi đã từng động tâm với ta chưa? Nếu như năm đó không phải tiên hoàng tứ hôn, rốt cuộc ngươi có thích ta hay không?"

Cảm xúc của hoàng hậu dường như đã bị sụp đổ, dáng vẻ cuồng loạn trông vô cùng buồn cười.

“Sẽ không.”

Ôn Lạc cũng không nể mặt mũi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện