Tống Thanh Thư không ngờ hắn đi quan ngoại không tìm được sư thúc và
Chu Chỉ Nhược mà lại gặp được người quan trọng trong đời, khắc cốt ghi
tâm, tình cảm không cách nào quên được, muốn chiếm không được, muốn
ngừng lại cũng chẳng xong, khiến cuộc đời vẫn luôn thuận buồn xuôi gió
hiếm khi trắc trở của hắn xuất hiện nỗi đau thương cùng với một niềm
ngọt ngào dai dẳng khó có thể nói rõ.
Tống Thanh Thư đến trấn nhỏ nơi Mạc Thanh Cốc mất tích, biết trấn nhỏ này đã không còn manh mối, dựa theo manh mối phụ thân và các sư thúc để lại, tìm theo hướng ngược lại, dần dần vào trong quan nội, ven đường
hắn để ý thấy có người Cái Bang hành động lén lút, hơn nữa cũng có mấy
bọn người ngựa lén tra xét việc Cái Bang, hắn thấy kỳ lạ liền âm thầm đi theo dò xét một phen, mới biết trong Cái Bang đang chia nhau áp giải
mấy nhân vật quan trọng vào Trung Nguyên, đưa đi tổng đà Cái Bang.
Một đường theo dõi, bọn họ áp giải một người, hắn thầm tò mò, không
biết cái dạng nhân vật tội ác tày trời nào mà khiến Cái Bang chính phái
phải thần thần bí bí. Đêm đó hắn đổi quần áo, lẻn vào ngôi nhà bọn Cái
Bang áp giải đang tạm nghỉ ngơi, vào trong mới thấy, tòa nhà này bên
ngoài cũ nát, bên trong một chút cũng không nát không cũ, ngược lại còn
có chút tráng lệ, ven lối đi còn có núi giả suối nhỏ, hành lang đốt cả
dãy đuốc lớn tỏa ra xung quanh ánh vàng rực rỡ.
Đến đây hắn đã rõ, nơi này căn bản chính là một phân đà của Cái Bang, đệ tử Cái Bang đông khắp thiên hạ, chẳng những không nghèo khổ, ngược
lại trông còn giàu hơn cả lục đại phái, xem nơi này hoa lệ như thế không thể giả được. Nhìn bề ngoài thì xin cơm ăn mày, thực chất chẳng phải
nghèo khổ gì, hắn ngửi thấy mùi rượu thịt tỏa ra bên trong viện, trong
lòng mắng thầm. Tống Thanh Thư trong lòng không thoải mái, động tác cũng không chậm chạp, toàn lực phong bế hô hấp, phi thân hướng đại sảnh nơi
đèn đuốc nhiều nhất.
Có lẽ những người áp giải cũng không phải nhân vật nào quan trọng,
bên trong trông coi không chút chặt chẽ, trong đại sảnh thậm chí truyền
ra từng đợt âm thanh huyên náo, Tống Thanh Thư thoải mái phóng qua núi
giả, chân không chạm đất đã dừng lại trên đỉnh không một tiếng động, hắn chỉ dùng hai mũi chân đứng trên nóc tòa nhà, thân thể nhẹ nhàng nương
theo gió, khó trách không phát ra chút tiếng vang.
Tống Thanh Thư có vẻ như cũng vừa ý biểu hiện của mình, mỉm cười nhẹ
nhàng phi thân đến chỗ đại sảnh, không chút tiếng động đã đứng trên một
góc đỉnh nóc đại sảnh, hắn phỏng chừng nơi này đèn đuốc chiếu không đến
lại âm u, khó ai có thể phát giác, lúc này mới nhẹ nhàng nhấc một miếng
ngói, nhìn xuống nơi đang huyên náo, vận công hai tai chăm chú lắng
nghe.
Chỉ thấy trong đại sảnh xa hoa không chút bớt đi chút nào, đồ đạc
trong đó đều là hàng tinh phẩm, trải thảm đỏ, bộ ấm trà uống nước cũng
quý giá không tầm thường. Trong sảnh, ngay chính giữa bầy một bàn Bát
Tiên*, quanh bàn có năm người đang ngồi, tuy rằng tóc tai bù xù, quần áo cũng có chút mụn vá nhưng không phải bẩn thỉu lộn xộn. Tống Thanh Thư
nhớ đến Nhị sư thúc từng nói qua, Cái Bang chia làm hai phe, một phe
quần áo rách rưới bẩn thỉu, ăn xin gian khổ qua ngày gọi là phe Áo bẩn,
phe còn lại quần áo sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, buôn bán tin tức cùng làm
chút mua bán để sông, tương đối giàu có gọi là phe Áo sạch, hai phe bất
hòa đã lâu, mấy người này, có lẽ là phe Áo sạch.
Tống Thanh Thư thấy năm người đều tầm ba bốn mươi tuổi, trừ một người tầm ba mươi tuổi nhìn qua có vẻ thông minh tháo vát, võ công hình như
cũng không kém, bọn còn lại thì không khiến hắn bận tâm, hắn không thèm
nghe bọn hắn ăn uống đùa giỡn ồn ào, nhìn quanh xem xét, chỉ thấy một cô gái bị trói bằng xích sắt vào ghế, hai chân bị một cái cùm sắt khóa
lại, trên tay cũng mang gông sắt, tóc loạn bù xù như cỏ dại, thân mình
mặc hắc y, gương mặc cực kỳ xấu xí, nổi thành từng cục lại tróc ra từng
lớp từng lớp, chỉ có hai mắt vừa đen vừa tròn tản ra lửa giận vô cùng,
trừng mắt nhìn năm người đang ăn uống.
Tống Thanh Thư vừa chạm mắt đã vội dời tầm mắt, thật sự rất xấu,
nhưng nhìn sang chỗ khác, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy
cô nương xấu xí này giống như đã từng quen biết, đôi mắt tản ra ánh nhìn tức giận có vẻ gì rất quen thuộc. Đúng lúc này trong đám người đang ăn
uống, một gã tầm bốn mươi tuổi, mặt có một chùm râu lòa xòa khiến ăn
uống có chút khó khăn cười nói với nhân vật được Tống Thanh Thư đánh giá cao:
“Trần trưởng lão, cô nàng quái dị trừng mắt chúng ta kìa, ngươi xem trong mắt đều là lửa, sắp đem chúng ta chết cháy mất thôi.”
“Ha ha! Ngươi nhìn ả xem, đàn ông nào mà chẳng muốn chạy mất, càng
đừng nói đến ả chỉ là một con nhỏ, võ công được bao nhiêu ngoài ngón tay độc kia, kệ ả ta trừng thôi! Chắc hai ngày không ăn gì nên đói, chờ khi nào không chịu nổi thì cho ả ăn chút gì đó.”
Tên được gọi là Trần trưởng lão đúng là khôn khéo, chỉ mới tầm hơn ba mươi, Tống Thanh Thư không ngờ hắn lại là một trưởng lão Cái Bang, xem
ra người này không đơn giản. Nghe cái giọng hắn nói, Tống Thanh Thư
trong lòng không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy cực kỳ chán ghét, chỉ cảm
thấy như lửa giận bừng bừng nổi lên trong lòng.
Một người khác cười hi hi uống xong chén rượu, ánh mắt ngà ngà say
liếc mắt nhìn cô nương này một cái, vội chán ghét chuyển tầm mắt, oán
hận nói:
“Chúng ta cũng chẳng hay ho, rõ ràng có gái đẹp mà bắt chúng ta áp
giải con bé xấu xí này, khiến ta ăn cơm cũng không vào, Cái Bang ta
nhiều huynh đệ như vậy, cũng có người xấu xí, nhưng không ai xấu đến nỗi khiến ta ăn không nổi thế này.”
“Được rồi, xấu cũng xấu, nhưng nhìn nó lúc đứng lên kia, dáng người
khá là đẹp, nếu nhìn mặt ăn không vào thế hay là chuyển sang nhìn dáng
người đi!”
Trần trưởng lão kia chớp mắt, có chút khinh thường nói, trong mắt đều là cười cợt, Tống Thanh Thư nghe muốn nổi giận, Cái Bang trưởng lão
cùng các đệ tử lại là thế này sao? Thân là chính phái lại nói chuyện
thối tha, dù cô nương này có tội ác tày trời cũng không nên nói ác độc
đả thương người như thế, nghĩ đến đây không khỏi càng thương xót cho cô
nương xấu xí đang bị trói toàn thân kia, chỉ thấy cô ta trong mắt lại
càng tức giận, hiện lên trùng trùng sát khí, hung hăng trừng mắt nhìn
Trần trưởng lão.
Lúc này người nhiều tuổi nhất nhướng mày, buông chén rượu, đặt đũa xuống, chắp tay trước Trần trưởng lão, nghiêm túc nói:
“Trần trưởng lão, ngài là người cơ trí hiếm có trong bang chúng ta
mới được bang chủ đặc biệt đề bạt trọng dụng, tôn sùng là trưởng lão,
Lưu phó đà chủ, ngươi thân là phó đà chủ, thời gian ở trong Cái Bang
cũng không phải ngắn, cũng được hơn ba mươi năm. Hai vị trong Cái Bang
đều là đại nhân vật, trong giang hồ cũng không ai dám coi thường chúng
ta, hai vị nhất cử nhất động đều đại biểu cho Cái Bang, Cái Bang chúng
ta là môn phái chính đạo, cho dù tiểu cô nương kia quả thực có làm việc
ác, đều đã có Chấp Pháp đường trừ ác, sao có thể nói ra những lời thô
tục lỗ mãng như vậy, huống chi hiện thời chỉ điều tra ra nàng đi theo
bên cạnh ác tặc Tạ Tốn, nàng rốt cuộc là loại người nào, làm việc gì ác? Chúng ta còn chưa biết, cũng không thể định tội cho nàng, không biết vì sao bang chủ nhất định phải đưa người đến Tổng đà?”
“Ha ha! Vương đà chủ, huynh đệ uống rượu có chút say sưa thôi, không
phải cố ý, quy củ Cái Bang sao chúng ta có thể quên, nào nào, uống rượu, ăn thôi.”
Gã phó đà chủ ánh mắt chạm vào ánh mắt Trần trưởng lão, trong mắt
hiện lên khinh thường cùng mất kiên nhẫn, lại khôi phục thành bộ dáng
hào sảng, bưng rượu lên kính lão ăn mày Vương đà chủ một ly, xem như
nhận sai, thấy Vương đà chủ cũng đã bưng chén rượu lên, lúc này mới uống ực một ngụm.
Tống Thanh Thư thấy lão ăn mày già tỏ thái độ, gật gật đầu, đây mới
là bộ dáng của đệ tử Cái Bang, hai kẻ kia không giống như người chính
phái. Lúc này phía dưới bỗng vang lên một tiếng ùng ục nhỏ, Tống Thanh
Thư nhíu mày nhìn lại, cô nương xấu xí kia vẻ mặt phẫn nộ, lại có chút
xấu hổ ngồi ngay ngắn, vẫn không nhúc nhích cũng không mở miệng nói gì,
hắn cẩn thận quan sát, mới hiểu ra, cô nương xấu xí đó chẳng những bị bỏ đói, bị khóa lại, xích chặt, vậy mà còn bị chế trụ huyệt đạo, hiểu ra
xong, trong lòng không khỏi nổi lên phẫn nộ.
Mấy người đang ăn uống hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động ấy, biết
cô nương kia đói bụng, Vương đà chủ nhìn có chút không đành lòng, thương lượng nói:
“Trần trưởng lão, ngài xem con bé kia chẳng những bị chế trụ huyệt
đạo mà tay chân cũng đã bị xích sắt khóa chặt, hay là mở chút khóa cho
nó ăn một chút gì đi, nó làm việc xấu dù gì cũng trốn không thoát đâu.”
“Vương đà chủ ông mềm lòng vậy, ông cũng biết yêu nữ này học được độc chỉ công phu, ngày đó mấy người đi bắt ả, các huynh đệ không đề phòng
bị ả điểm ngã mấy người liền, cũng may công phu của ả chưa học xong hết, các huynh đệ tuy rằng trúng độc nhưng không mất mạng, đối với ả sao có
thể không đề phòng, để ả nhịn đói mấy ngày cũng xem như nhẹ tay rồi.
Trừng cái gì mà trừng, trừng nữa ta đem chặt bỏ ngón tay độc của ngươi!”
Trần
trưởng lão trong mắt hiện lên không kiên nhẫn, nhẹ giọng giải
thích mấy câu, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cô nương xấu xí một cái, giận dữ quát lên.
Cô nương xấu xí kia chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng quật
cường trừng mắt lại, rất có tư thế như muốn nói ngươi có giỏi thì cứ
giết ta, không giết được thì đừng có làm người, Vương đà chủ không biết
nói gì nữa, ngại ngần cầm chén rượu lên, thương cảm nhìn cô nương kia
một cái, muốn nói lại thôi. Tống Thanh Thư nhìn ánh mắt cô gái phẫn nộ
lại cố chấp quật cường, cảm thấy dường như đã gặp nàng ở nơi nào, đến
lúc nghe thấy Trần trưởng lão nói câu đem ngón tay độc chặt bỏ, trong
lòng vừa động, đột nhiên nhớ đến hồi ở Côn Lôn, một cô nương xấu cũng
từng trừng mắt nhìn hắn như vậy.
Lại nhìn đến ánh mắt dưới kia, hai đôi mắt cùng nhập lại thành một,
hắn bừng tỉnh đại ngộ, chính là người hắn từng gặp ở Côn Lôn, Châu Nhi
cô nương, khó trách nhìn qua quen mắt như vậy, nhưng nửa năm không gặp,
nàng sao lại càng ngày càng xấu như thế? Khiến hắn còn không nhận ra,
nàng không phải người hầu của Kim Hoa bà bà sao? Sao có thể ở bên cạnh
Tạ Tốn? Để rồi bị người Cái Bang bắt mà ngược đãi nàng như vậy?
Nghĩ đến cô nương thông minh hơn hắn bị đối đãi như vậy, Tống Thanh
Thư liền cảm thấy không nhìn nổi nữa, nàng cũng chẳng làm điều ác, ngay
cả Diệt Tuyệt sư thái cũng không giết nàng, tại sao Cái Bang lại bắt
nàng không tha? Kim Hoa bà bà cũng không đến cứu nàng, trong lòng không
khỏi càng thêm bất bình, chờ hắn nghe được tiếng nói chuyện bên dưới
vang lên, mới phát hiện ra bản thân mình đang suy nghĩ xem làm thế nào
cứu nàng trong tay Cái Bang ra được.
Nghĩ đến cứu người, Tống Thanh Thư không khỏi nghĩ đến lần gặp Chu
Chỉ Nhược ở núi Côn Lôn, Chỉ Nhược đưa cho hắn một lọ gọi là Bi Tô Thanh Phong, đùa đùa, bảo cho hắn để hộ thân, chỉ cần nhẹ nhàng mở nắp bình
cho mùi bên trong bay ra, có thể khiến xung quanh bất kể người hay vật
đều trở thành yếu đuối vô lực, dù biết võ công cũng không ngoại lệ, thậm chí tác dụng còn mạnh hơn, hắn từng dùng thử vài lần, trăm thử đều
không sai, hắn có thể trên đường từ Quang Minh đỉnh trở về Võ Đang thoát khỏi tay Thát tử đều toàn bộ dựa vào bảo bối này trợ giúp, xem ra hôm
nay vừa vặn phải dùng đến nó.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư nở một nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng lấy
trong túi ra hai bình nhỏ một màu lam, một màu hồng, chính mình mở ra
nắp bình màu lam, cau mày ngửi thấy cái mùi gay mũi khó chịu trong đó
rồi mới đem nó cất đi, lại mở ra bình màu hồng, quay miệng bình hướng
đại sảnh, vận công đem luồng khí vô sắc vô vị bay vào trong sảnh, một
lúc lâu sau nghe được năm tiếng rầm rầm của thân hình đổ sập xuống mới
đem bình nhỏ đậy nắp lại, cẩn thận cất đi.
Kéo một mảnh góc áo che mặt, cười khẽ từ nóc nhà phi thân xuống sân,
thoải mái tiến vào sảnh trong ánh mắt khiếp hãi của năm người, bước
thẳng đến bàn Bát Tiên, thân mình cúi xuống, châm chọc cười khẽ vài
tiếng, bốp bốp mấy phát vào mặt Trần trưởng lão, dù mấy chiếc răng của
Trần trưởng lão có rớt khỏi miệng bay ra ngoài cũng không chút nhíu mày.
Bưng lên rượu và thức ăn vung vãi lên mặt mấy gã, đương nhiên trừ
Vương đà chủ kia ra, lại dường như muốn thật hả giận đá cho bốn người
mỗi người mấy cú, chiếu cố trọng điểm đương nhiên là Trần trưởng lão
cùng Lưu phó đà chủ, đánh cho hai người kêu rên thành tiếng. Mấy người
này cũng không la lên cứu mạng, bởi bọn họ biết hôm nay vì che giấu tin
tức áp giải người giấu ở đây nên nơi này cũng không bố trí nhân thủ
phòng vệ, có la lên cũng vô dụng, đành yên lặng chịu trận, chỉ là lửa
hận trong mắt như sắp đem Tống Thanh Thư thiêu rụi.
Tống Thanh Thư không chút để ý, đánh cho thống khoái xong mới từ
trong túi Trần trưởng lão lấy chìa khóa ra, đi đến trước Ân Ly cởi bỏ
hết xích sắt, gông sắt, xiềng sắt, kiểm tra lại huyệt đạo bị đóng định
giải huyệt đạo cho nàng, không ngờ xoa nắn mấy lần liền vẫn không giải
được, muốn thử lại, lại bị Ân Ly trừng mắt giận nhìn, không khỏi ngại
ngùng dừng tay.
Muốn đi ép hỏi mấy người kia, nhưng nghĩ Cái Bang dù sao cũng là danh môn chính phái, cũng không nên làm quá, nếu mấy người kia không nói,
qua lúc lâu lỡ như phát hiện ra thân phận hắn, cũng là đem phiền toái
đến cho Võ Đang, nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư liền dùng thủ pháp bình
thường điểm huyệt mấy người kia lại, đến giờ tự nhiên sẽ tự giải, lúc
này mới cho bọn họ ngửi thuốc giải Bi Tô Thanh Phong, rồi quay trở lại
nhanh chóng mang Ân Ly chạy đi.
Tống Thanh Thư không quay về khách sạn, trực tiếp chạy qua thôn trấn
kế tiếp mà đi, trong đêm mấy lần đổi hướng che giấu hành tung. Dọc đường đi Tống Thanh Thư vẫn luôn mang theo Ân Ly, không biết là xấu hổ hay là ngượng mà luôn trầm mặc không nói gì, đợi đến lúc bình minh mới vào một nhà giàu có để lại ngân lượng, lấy hai bộ áo choàng nữ, quần áo, khăn
che mặt, dùng áo choàng bao kín dung mạo và thân hắc y của nàng, xong
rồi mới tìm một khách sạn trọ lại, lúc này, nơi này cách trấn nhỏ nơi
cứu người chừng hơn bảy mươi dặm.
Lại nói đến mấy vị bị Tống Thanh Thư hạ thuốc rồi dần cho một trận
nhừ tử kia, Trần trưởng lão đúng là đồ đệ Thành Côn Trần Hữu Lượng, bốn
vị còn lại là chính và phó đà chủ, hai người nữa là người Trần Hữu Lượng đem vào Cái Bang làm tâm phúc. Trần Hữu Lượng quả thật không ngờ, thời
gian trước hắn vừa hạ thuốc Mạc Thanh Cốc xong, hôm nay lại bị Tống
Thanh Thư trả lại nguyên vố, còn được khuyến mãi thêm một trận đòn no
nê.
Trong nguyên tác Tống Thanh Thư bị Trần Hữu Lượng uy hiếp, hãm hại
làm ra một loạt những việc sai lầm, nếu không có Trần Hữu Lượng, với võ
công của Tống Thanh Thư tuyệt đối không giết được Mạc Thanh Cốc, cũng
không có gan giết hắn, chỉ vì Trần Hữu Lượng ra tay đánh lén mới hại
Tống Thanh Thư trong lúc cảm xúc hỗn loạn phạm phải đại tội giết chết sư thúc của mình, tiến vào con đường vạn kiếp bất phục.
Có lẽ do nhân quả đã hỗn loạn, Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy Trần Hữu
Lượng liền lửa giận bùng lên, không nhịn được mà nặng tay, đánh hắn một
trận, cho dù vậy vẫn cảm thấy trong lòng bất bình, chỉ thấy tên kia vẫn
không chút vừa mắt, thầm nghĩ sau này nếu thấy lại cho hắn trận nữa, mà
Ân Ly cũng bị hắn ngược đãi nhiều ngày, khiến hắn càng thêm hận thấu
xương.
Thế này mới có ngày sau, Võ Đang phát hiện ra Chu Nguyên Chương có
điều khả nghi, Tống Thanh Thư tinh thông thiên văn địa lý lại kế thừa Võ Mục Di Thư lúc đó đã thông thuộc binh pháp, am hiểu bài binh bố trận
liền cải trang dịch dung lẫn vào bên cạnh Chu Nguyên Chương, một là vì
xả giận cho ái thê, hai là vì nhìn không vừa mắt Trần Hữu Lượng, hai lý
do khiến người ta dở khóc dở cười, khắp nơi nhằm vào Trần Hữu Lượng. Từ
khi Trương Vô Kỵ mất tích, Minh giáo cũng thay đổi kế sách, thi triển
thủ đoạn thu phục được không ít địa phương và dân cư. Tướng sĩ Trần Hữu
Lượng lần lượt thất bại suy sụp, cuối cùng nuốt hận mà biến mất, nếu
Trần Hữu Lượng biết được rõ nhân quả trong đó không biết sẽ ra sao.