May mắn là chúng ta đi theo Trương Tam Phong, được ông ta bảo vệ,
cuối cùng cũng bình an tới chân núi Võ Đang. Trên núi tùng bách cổ thụ
tầng tầng lớp lớp mọc thành rừng che kín những gì bên trong. Tống Viễn
Kiều cũng đã sớm mang theo bốn sư đệ chờ Trương Tam Phong dưới chân núi. Ta từ trước vốn rất thích hình tượng Võ Đang thất hiệp trong truyền
thuyết, giờ phút này có thể nhìn thấy con người thật bằng xương bằng
thịt của họ quả thực cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc là Trương Thúy Sơn đã không còn, Du Đại Nham lại đang mang thương tật không tiện đi lại,
bằng không có thể ngắm đầy đủ hết Võ Đang thất hiệp quả thực rất tuyệt.
Mắt ta vốn tinh tường, từ xa đã nhìn thấy sáu người mang theo môn
nhân đệ tử đứng đằng kia. Đứng trước nhất là một người thư sinh râu dài
tầm tuổi trung niên, dáng người cao gầy khí độ nho nhã, quần áo bay lượt phượt trong gió. Trong sách đánh giá ông ta phật diện từ tâm, phong
phạm ôn văn nho nhã, người khác có việc cầu ông ta luôn cố hết sức giúp
đỡ.
Tống Viễn Kiều tính tình ổn trọng, khiêm tốn hòa ái, tuân tuân nho
nhã, rất có phong phạm quân tử, võ công cao cường, xử sự lại hợp tình
hợp lý, trên giang hồ danh tiếng và địa vị cao vô cùng, địa vị ngang với chưởng môn một môn phái. Đáng tiếc, con trai là Tống Thanh Thư lại bị
Trần Hữu Lượng dụ dỗ lừa gạt trở thành phản đồ, giết sư thúc, phản bội
sư môn.
Nghĩ lại kết cục truyện Trương Vô Kỵ có thể cùng Triệu Mẫn quy ẩn,
nhưng còn Tống Viễn Kiều, đối mặt với nghịch tử đau khổ bao nhiêu, chỉ
có thể cả đời nghiên cứu Thái Cực công pháp, lấy khổ luyện võ công an ủi chính mình, cả phần đời còn lại yên lặng thống khổ. Mạc Thanh Cốc và
Tống Thanh Thư đều chết, ông ta rốt cuộc không thể thoát ra khỏi ám ảnh. Bất quá hiện tại không có Chu Chỉ Nhược lợi dụng, Tống Thanh Thư dù
bụng dạ có hẹp hòi hay không nhưng không có Trương Vô Kỵ trở thành tình
địch lợi hại, hẳn cũng có thể yên ổn trở thành một đại hiệp của Võ Đang.
Du Liên Châu là nhị đệ tử của Trương Tam Phong, trong truyện xuất
hiện khá ít, có thể nói là không để lại ấn tượng gì, sự thật quả là
không phải bình phàm. Chỉ thấy thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen,
không để râu, vẻ mặt nghiêm nghị, y phục gọn gàng, lưng đeo lợi kiếm,
nhớ trong truyện miêu tả người này bề ngoài nghiêm túc, nội tâm nhiệt
tình, tính cách ung dung, lý trí ổn trọng bình tĩnh, võ công so với các
sư huynh đệ có thể coi như cao nhất, sau lại kế thừa ngôi vị chưởng môn
phái Võ Đang.
Kế bên Du nhị hiệp là Trương tứ hiệp Trương Tùng Khê, dù ở trong Ỷ
Thiên Đồ Long ký là một vai không quan trọng, nhưng người hiện đại lại
biết đến ông ta nhiều nhất, bởi vì chính ông ta là người đã đem nội gia
quyền pháp Võ Đang truyền lại cho đời sau, làm cho nhiều thế hệ có thể
được chứng kiến võ học kỳ tích, cao thủ phong phạm.
Trong truyện miêu tả Trương Tùng Khê đứng đắn ung dung như nhà nho,
đối người kính cẩn, nói người này ít nói nhưng cũng là người chính trực
hữu dũng, trên kính sư tôn huynh trưởng, dưới dạy dỗ các sư đệ, tư chất
võ học cũng rất tốt, xếp kế sau Du Liên Châu hai bậc, lấy cơ trí thiện
ứng biến mà nổi danh trên giang hồ.
Lại đến người tiếp theo, chính là đại danh đỉnh đỉnh tình lang đa
tình Ân Lê Đình. Võ Đang thất hiệp bảy người, võ công tính cách bất
đồng, Tống Viễn Kiều nhân ái, Du Liên Châu nghiêm nghị, Du Đại Nham tinh anh, Trương Tùng Khê cơ trí, Trương Thúy Sơn nho nhã, Mạc Thanh Cốc
thẳng thắn, yếu đuối nhu nhược nhất là Ân Lê Đình xếp thứ sáu. Ân Lê
Đình đối người nhiệt tình, xử sự lại không có chủ ý, thường nghe theo
lời sư huynh, vấn đề nào giải quyết không được thường tìm cách trốn
tránh.
Ân Lê Đình đứng đằng kia dung mạo tuấn tú, chỉ là hiển lộ vài phần
yếu đuối nhu nhược, khí thế không lại được với mấy vị sư huynh đệ, theo
như cách nói của hiện đại thì rất có bộ dáng tiểu thụ, rất ưa nhìn, hấp
dẫn ánh mắt người khác. Tuy tính tình yếu đuối, nhưng đối với võ lâm
hiệp nghĩa cũng rất kiên trì, đối xử với thân nhân bằng hữu thật tâm
thật dạ, chỉ là trong chuyện tình cảm cũng yếu đuối, một lần bị tổn
thương liền ủy mị mãi không thoát ra nổi.
Trong truyện, Kỷ Hiểu Phù cùng hắn có hôn ước, nhưng Kỷ Hiểu Phù lại
yêu Dương Tiêu, sinh được một con gái, vậy là hiện tại con gái nàng cũng đã sáu bảy tuổi. Tình cảm dĩ nhiên đáng quý, nhưng lại rất ích kỷ, Kỷ
Hiểu Phù giấu Ân lê Đình lâu như vậy cũng không giải trừ hôn ước làm hắn sau này phải khổ sở, cho đến sau này Diệt Tuyệt sư thái giết Kỷ Hiểu
Phù, Ân Lê Đình lúc nào cũng bị oán hận khổ sở giày vò, sau này gặp
Dương Bất Hối lại thương tâm.
Đứng cuối cùng là Mạc thất hiệp Mạc Thanh Cốc nổi tiếng chính trực
ngay thẳng, chỉ thấy hắn có vẻ như mới hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt như
bạch ngọc, mày kiếm mắt sáng, thân như ngọc thụ mặc một bộ y phục màu
trắng, lưng đeo trường kiếm, một thân tiêu sái phong độ, là người trẻ
tuổi nhất trong thất hiệp, giống như một thiếu niên nhưng tính cách lại
sớm trưởng thành. Ta ngắm một lát, thật sự là thưởng tâm duyệt mắt,
không khỏi cảm thấy đáng tiếc, một thanh niên ưu tú như vậy nhưng lại
chết trong tay tiểu tử Tống Thanh Thư, thật sự đáng tiếc. Chết rất oan
uổng, bởi vì hắn muốn giáo huấn tiểu tử đó, khi định đến thăm bệnh Chu
Chỉ Nhược lại bắt gặp cảnh Tống Thanh Thư và nữ đệ tử Nga Mi quần áo xộc xệch, dù bị Trần Hữu Lượng đánh lén nhưng cũng là do Tống Thanh Thư
gián tiếp giết chết, thật sự là chết rất oan, xem ra làm người cũng
không thể quá thẳng.
Ta trong lòng còn đang bình phẩm thì bọn họ đã tiến lên, hành lễ
trước Trương Tam Phong, đón chúng ta hướng Tử Tiêu Cung trên núi mà đi.
Trương Tam Phong đã thương lượng với cha ổn thỏa, dưới chân núi chiến
loạn không yên lắm, cha con ta chỉ sợ cuộc sống không ổn, cũng may trên
núi còn có đất hoang, giờ trước tiên chúng ta ở trong phái làm khách mấy ngày, đợi ông ta phân phó đệ tử giúp chúng ta dựng một căn nhà, khai
khẩn mấy mẫu ruộng rồi tính, bởi vì ở ngay cạnh phái Võ Đang, an toàn
hẳn là không thành vấn đề.
Cha mấy lần từ chối, bất đắc dĩ Trương Tam Phong lấy cớ cha tuổi đã
lớn không thể cự tuyệt, cha lại ăn nói không tốt, đành phải y theo. Ta
nghĩ cũng không sao, dàn xếp xong mọi thứ có thể tự trồng trọt chăn
nuôi, có chút gì đó tặng cho họ cũng gọi là báo đáp ân thu lưu chiếu cố.
Ta cùng cha ở trên đường mua đồ ăn lương thực đầy đủ, trên đường
trang sức ta cũng đem bán, đủ để cho ta cùng cha cơm áo tám năm mười năm không cần lo lắng. Bất quá cha vốn chăm chỉ làm lụng là không muốn đụng đến số vàng bạc ấy, cho nên ta bất đắc dĩ phải chậm rãi kiên trì thuyết phục ông. Một đêm khi còn đang trong cuộc hành trình, ta thừa dịp mọi
người ngủ say lặng lẽ đem một ít vàng bạc cho Chu Thừa Chí, ngày sau nếu có ai biết cũng chỉ nghĩ rằng đó là của Thường Ngộ Xuân cho nó, không
biết sau này cha biết ta đem vàng lá cho Trương Vô Kỵ sẽ nghĩ thế nào.
Vừa đi vừa ngắm phong cảnh Võ Đang sơn, nghe Trương Tam Phong nói mới biết núi Võ Đang lớn như thế nào. Hơn nữa trên núi không chỉ có mình
phái Võ Đang, còn có không ít đạo quan, hương khói cường thịnh, xung
quanh hàng quán nhàn trọ cũng rất đông đúc, ta nhớ kỹ về sau thiếu thứ
gì thì có thể xuống đây mua.
Ở thời hiện đại, hiểu biết của ta về Võ Đang sơn không nhiều lắm,
cũng chỉ biết sơ rằng núi Võ Đang thuộc tỉnh Hồ Bắc, thời Bắc Tống cũng
đã là thánh địa đạo giáo nổi tiếng thiên hạ. Phạm vi hơn tám trăm dặm,
phía đông giáp thành Tương Dương, phía tây dựa vào Xa thành, phía nam là rừng rậm bát ngát, phía bắc sông núi đan xen.
Núi Võ Đang không chỉ có phong cảnh thiên nhiên đẹp, mỗi ngọn núi đều có rừng bao phủ, tổng cộng có bảy mươi hai ngọn, ba mươi sáu nham
thạch, hai mươi bốn khe suối.. lấy ngọn Thiên Trụ Phong làm trung tâm,
các ngọn núi khác bao bọc xung quanh tạo nên cảnh quan diễm lệ, núi non
cung điện đan xen nhau tuyệt đẹp, được xưng là đệ nhất thắng cảnh,
thiên hạ đệ nhất tiên sơn.
Trương Tam Phong kể rằng núi Võ Đang non cao hiểm trở, bởi vì trên
núi có rất nhiều loại dược vật quý hiếm cho nên thường xuyên có người
lên núi hái thuốc. Ở đỉnh Thiên Trụ Phong, phía sau có một mảnh rừng rất cổ quái, có xà trùng rắn rết, mãnh thú dã vật quái dị, ra vào phải cẩn
thận.
Dọc đường đi ta nhìn ngắm hoa cả mắt, còn tưởng rằng phái Võ Đang là
một đạo quan thanh tĩnh, đến rồi mới biết rằng không phải, cả Võ Đang
sơn cổ kiến trúc đàn quy mô bề thế hoành đại, khí thế hùng vĩ, cứ năm
dặm lại có một am, mười dặm một cung, kiến trúc điêu khắc tinh tế hoa
mĩ. Lầu thai ẩn tôn quý, mỗi nơi đều là kỳ quan, tuy nói là cảnh đạo gia thế nhưng đẹp như tiên sơn quỳnh các.
Quy mô thực lớn, Kim điện, Tử Tiêu cung, Trì Thế huyền nhạc, Thạch
Bài phường, Nam Nham cung, Ngọc Hư cung ở sau cùng, mà Tử Tiêu cung
chính là nơi ở chính của những người trong phái. Cung điện trong núi,
đạo viện, đình thai, lầu các dọc ngang, trải rộng, phong loan u các, tồn tại ngàn năm, đón gió mưa mà không sợ, nghênh giông bão không tổn, như
năm tháng không trôi, có thể nói là kỳ tuyệt chốn nhân gian.
Tiên cảnh có tiên ở, đời sau được biết trên núi có tám cung, hai quán, ba mươi sáu am, bảy mươi hai miếu đá, ba mươi chín cầu..
Trải qua dọc đường mỏi mệt, phái Võ Đang tất cả mọi người khinh công
cao cường, “Thê Vân Túng” (một môn khinh công của phái Võ Đang) càng nổi tiếng giang hồ, đi trên núi đều không có vấn đề gì, nhưng cha ta vốn
cũng đã có tuổi, xương cốt không được tốt như vậy, hoàn toàn nhờ vào
Trương Tam Phong giúp đỡ, ta tuy cố gắng cũng có thể cùng đi như bọn họ, nhưng cũng chẳng muốn làm cho mọi người chú ý, đành nhờ Mạc Thanh Cốc
cõng mang đi.
Xế chiều cuối cùng mọi người cũng đến được Tử Tiêu cung. Tử Tiêu cung nằm đón gió, phía sau dựa vào vách núi, có phía trước có thể nhìn thấy
núi non trùng điệp, rừng già, thác nước.. Bên phải có hang động, bên
trái cố hồ nước như một viên ngọc quý. Rừng núi xung quanh quây quần tạo thành cảnh lưỡng long tranh châu.
Phái Võ Đang có thể tọa lạc ở nơi như thế này có thể thấy được kỳ
thật thực lực bất phàm. Tiến vào trong điện, chỉ thấy cả tòa chia thành
năm gian, đèn nến rực rỡ, quang hoa sáng rọi, phù điêu song long tranh
châu, các họa tiết điêu khắc hoa lá động vật hình thái sinh động uyển
chuyển. Trong điện ánh sáng rực rỡ khiến cho mọi vật đều như tỏa sáng.
Tử Tiêu điện, Long Hổ điện, Thập Phương đường, Đông cung, Tây cung..
quây quần tạo thành một quần thể kiến trúc tuyệt thế. Tiền điện cao lớn
hoành tráng, điêu lan trọng nhiễu, hùng vĩ vô cùng. Trong điện có Ngọc
Hoàng, Thực Vũ, Linh Quan, tượng chư thần, hình dáng sinh động, điêu
khắc tinh xảo khéo léo. Hậu điện mái ngói vươn cao, tú nhã thanh lệ,
sánh cùng Tử Tiêu điện tỏa sáng rực rỡ trong nắng.
“Chu gia tiểu cô nương, đây chính là các đồ đệ của lão đạo, trong đó
Viễn Kiều so với Chu lão đệ lớn hơn hai tuổi, cháu hãy gọi ông ấy là
Tống đại bá đi. Còn đây là Du nhị thúc, Trương tứ thúc, Ân lục thúc, Mạc thất thúc.” Trương Tam Phong ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ vào mấy người
đồ đệ đứng bên nói với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn tiểu Thừa Chí.
Ta biết Trương Tam Phong đây là muốn lấy ta để nhắc nhở Thừa Chí,
khiến hắn biết phải hành lễ, thằng bé mới sáu tuổi, làm sao đã biết gì,
vẫn là ta làm mẫu cho nó chút đi! Ta đi đến, tươi cười cúi đầu trước năm người bái một lễ: “Tống bá bá, Du nhị thúc, Trương tứ thúc, Ân lục
thúc, Mạc thất thúc, Chỉ Nhược xin bái kiến, về sau Chỉ Nhược cùng cha ở cạnh Tử Tiêu cung, xin nhờ các vị thúc thúc bá bá chiếu cố giúp đỡ.”
Võ Đang ngũ hiệp đã sớm nhận được hồi báo của đệ tử báo tin rằng sư
phụ về núi không có Vô Kỵ về cùng mà có ba người khác, cũng không rõ dẫn theo về làm gì, nghe thấy ta nói sau này sẽ định cư sau núi Võ Đang mới biết được an bài của sư phụ, Tống Viễn Kiều vuốt vuốt rầu cười: “Tiểu
cô nương tên Chỉ Nhược sao? Về sau ở trên núi có gì khó khăn cứ tìm bá
bá, bá bá sẽ giải quyết giúp cháu.”
“Đúng vậy. Phái Võ Đang ta ít trẻ nhỏ, nữ hài tử càng thiếu, về sau
có gì các thúc thúc sẽ giúp cháu thật tốt.” Mạc Thanh Cốc cũng cười nói, ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý, khuôn mặt tươi cười hoan nghênh,
chỉ có Du nhị hiệp tuy cũng gật đầu nhưng không cười.
Ta đọc truyện biết rằng hắn cá tính vốn nghiêm nghị, mọi việc lúc nào cũng nghiêm túc, cũng không để ý, thừa dịp liếc Thừa Chí một cái, một
bên nói với năm người: “Vậy cám ơn năm vị thúc thúc bá bá, về sau Chỉ
Nhược cùng cha cũng sẽ không khách khí, hy vọng mọi người không chê Chỉ
Nhược phiền toái.”
“Ha ha, cô bé này mồm miệng cũng thật lợi hại, tương lai nhất định là một nhân vật lớn, về sau có việc cứ tìm lục thúc, lục thúc trước nay
không sợ phiền toái.” Ân Lê Đình cười to nói, thật sự rất nhiệt tình,
cha và ta là sư phụ hắn mang về, hắn liền không do dự tiếp nhận chúng
ta, không chút xem thường bộ dáng bần hàn, không hổ là một thế hệ hiệp
khách, đáng tiếc người tốt như vậy lại bị Kỷ Hiểu Phù Dương Tiêu hai
người thương tổn nặng nề, lại bị Triệu Mẫn làm hại, cho dù sau này có
được tặng thuốc cứu chữa nhưng bất luận thân thể hay võ công đều không
thể như trước.
Một bên Thừa Chí nhìn ánh mắt ta, khi Ân Lê Đình vừa dứt lời, liền
đến đứng cạnh ta, trước Tống Viễn Kiều quỳ xuống, dập đầu ba cái nói:
“Chu Thừa Chí bái kiến sư phụ, bái kiến Nhị sư thúc, Tứ sư thúc, Lục sư
thúc, Thất sư thúc.” Bái kiến hết một lượt cũng đã đủ mười lăm cái dập
đầu, tiểu Thừa Chí này cũng thật là lợi hại, ta mà dập đầu thế chắc đã
hôn mê rồi.
“Sư phụ, đứa bé này là….” Tống Viễn Kiều nhìn Trương Tam Phong đang vuốt râu gật đầu hài lòng hỏi.
Trương Tam Phong trong mắt tươi cười nói: “Đứa trẻ này là con trai
của Viên Châu Chu Tử Vượng, ta thấy nó cũng có chút tư chất trí tuệ, con có muốn nhận nó làm đồ đệ không?”
“Nếu sư phụ cảm thấy đứa trẻ này không tồi, điều này không cần phải
nói thêm nữa. Vừa lúc gần đây Thanh Thư kiếm thuật có chút tiến bộ,
trước tiên cho nó giúp Thừa Chí một chút căn cơ, cũng cho nó rèn thêm
tính nhẫn nại. Thừa Chí con đứng lên đi. Đúng rồi sư phụ, Vô Kỵ sao
rồi?” Tống Viễn Kiều đỡ Thừa Chí đứng dậy rồi hỏi.
Trương Tam Phong vốn đang tươi cười, nghe đến tên Vô Kỵ lại thở dài:
“Thiếu Lâm nhất quyết không chịu truyền thụ Cửu Dương thần công, Vô Kỵ
trên đường về hàn độc phát tác không còn chống cự được bao ngày, trước
mấy ngày liền gặp Thường Ngộ Xuân trong ma giáo đang đến Hồ Điệp cốc cầu y, tiện thể nhờ hắn mang Vô Kỵ cùng đi cầu Hồ Thanh Ngưu trị hàn độc.
Thường Ngộ Xuân nói khi nào nó bình phục sẽ dẫn nó trở về.”
“Giang hồ đồn rằng Hồ Thanh Ngưu y thuật bất phàm, có thể cải tử hoàn sinh, có danh Điệp Cốc Y Tiên, nhưng hắn tính tình cổ quái, chỉ cần
người trong ma giáo sẽ tận tâm tận lực cứu chữa không lấy một đồng,
người ngoài cầu hắn dù có đem vạn lượng đặt trước mặt hắn cũng không
cứu. Sư phụ không muốn Vô Kỵ dây vào cùng ma giáo lại có thể đáp ứng cho người ma giáo đưa nó đi cầu y, người nọ nói như vậy cũng có thể dựa
vào.” Trương Tùng Khê nhìn thoáng qua Thừa Chi nói, khổng hổ mang danh
cơ trí, chỉ dựa vào vài lời kể lại đã đoán ra sự việc không sai biệt gì
mấy.
Còn lại mấy người lúc này mới hiểu được, nói vậy thì người trong ma
giáo kia cùng Thừa Chí có quan hệ sâu sắc, nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu được Trương Vô Kỵ, đáng tiếc bọn họ đã lầm, Thường Ngộ Xuân có tâm
như vậy, là một hảo hán, cho dù không có Thừa Chí hắn cũng sẽ dốc hết
sức, dù cho chính mình nguyện không chữa để Hồ Thanh Ngưu phải cứu
Trương Vô Kỵ, rồi cuối cùng bị thầy lang lơ mơ Trương Vô Kỵ rút mất bốn
mươi năm tuổi thọ, chết sớm.
“Sư phụ, người đã trở lại!” Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn truyền đến, ta quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy thì ra là hai tiểu đạo đồng nâng một cái cáng vào trong. Đạo đồng đặt cáng xuống dưới sảnh, đúng là tam
hiệp Du Đại Nham, chỉ thấy hắn tứ chi vô lực, thân nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là đã lâu không ra dưới ánh mặt trời, thân mình gầy gò xương cốt đã đứt gãy.
Còn nhớ khi hắn mới xuống núi mới chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân áo
xanh, thân hình mạnh mẽ, có thể nói là một thanh niên ưu tú đầy sức
sống, hiện giờ đã qua mười hai năm, sinh cơ tàn tạ, hơn bốn mươi tuổi
nhưng trước mắt hắn chẳng còn hy vọng gì, trừ bỏ sư phụ, sư huynh đệ
cùng đồ đệ đại sư huynh thì chẳng còn thân nhân nào khác, không có thê
tử, cũng không thể hưởng thụ hay vui sướng được điều gì.
Ngay cả đi đứng cũng không làm được, mọi sinh hoạt ăn uống đều phải
dựa vào người khác, cuộc sống như vậy đối với hắn có thể nói giống như
tra tấn, người hại hắn thủ đoạn cũng thực độc ác, đáng tiếc trong truyện không thấy nói đến kết cục của mấy người Thiếu Lâm Tây Vực, chỉ có
Trương Vô Kỵ một lần chém đứt cánh tay một tên, về sau cũng chẳng đành
lòng hạ thủ chúng, chỉ đáng tiếc cho Du Đại Nham và Ân Lê Đình, không
biết nếu thay đổi vận mệnh của họ thì sẽ có chuyện gì lớn xảy ra không.
“Đại Nham đến sao? Ta đang chuẩn bị đi thăm con đây.” Trương Tam
Phong nhìn đồ đệ đau lòng, trực tiếp ngồi bên bắt mạch hỏi thăm.
Du Đại Nham trên mặt hiện ra vẻ chua xót nhưng nhanh chóng che giấu
đi, cố cười: “Sư phụ trở về đệ tử không xuống chân núi tiếp đón đã là
bất hiếu, sao còn phiền sư phụ đến hỏi thăm, thời gian này Đại Nham
cũng thấy rất tốt, sư phụ không cần lo lắng. Vô Kỵ thế nào? Có tốt
không?”
“Tiểu tướng công hắn đi gặp thần y chữa bệnh rồi, người là đồ đệ thứ
ba của lão đạo trưởng Tam thúc thúc phải không? Người có bệnh sao?” Ta
nhìn Du tam hiệp nói, từ sau khi quyết định cùng cha đến Võ Đang, ta dọc đường đều có chuẩn bị, nghĩ tới
Du tam hiệp khổ mệnh, ta tuy không có
học được hết y thuật trong y thư Tiêu Dao phái nhưng các phương thuốc
trong đó đều nhớ rất rõ. Linh dược Tiêu Dao phái ngay cả kinh mạch rất
nhỏ đều có thể chữa được, càng không cần phải kể đến vết thương trên
xương cốt. Trong trí nhớ của ta còn có ba loại thuốc tác dụng không kém
Hắc Ngọc Đoạn Tục cao, còn có một loại thuốc bí mật của Tiêu Dao phái là Ngọc Xạ Thiên Hương Giao, công dụng rất thần kỳ, cho dù là bị thương đã mười năm nhưng lâu nhất là trong vòng trăm ngày vẫn có thể cứu chữa
lại được như ban đầu, bởi vì màu như bạch ngọc còn chứa xạ hương nên có
tên như vậy, loại thuốc này chưa từng truyền ra giang hồ, chỉ sử dụng
trong bản phái.
Ta sở dĩ chủ động nói là bởi vì trên đường ta đã quyết định vậy, phải chữa khỏi cho Du tam hiệp, một nguyên nhân là bởi Du tam hiệp nhân phẩm rất tốt, không đành lòng để hắn chịu thêm mấy năm tra tấn, hơn nữa Hắc
Ngọc Đoạn Tục cao cũng không thể làm cho hắn hoàn toàn hồi phục, chỉ có
thể miễn cưỡng đi lại, mà Ngọc Xạ Thiên Hương Giao lại có thể giúp hắn
khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Trương Tam Phong thường xuyên giúp hắn đả
thông kinh mạch, vì giúp hắn hóa giải đau đớn mà truyền vào không ít nội lực, hiện tại các đệ tử Võ Đang nếu bàn về nội công thì không ai hơn
được Du Đại Nham.
Nguyên nhân thứ hai là nhìn thấy Thát tử tàn sát người Hán, trong
lòng ta cực kỳ tức giận, thật sự không nghĩ lại để cho Triệu Mẫn giết
người hại người vô số dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao đổi cho Trương Vô Kỵ
một cái nhân tình. Ta muốn nhìn thử xem Triệu Mẫn khi không có màn tặng
thuốc sẽ hóa giải cừu hận giữa bọn họ như thế nào, làm thế nào khiến
Trương Vô Kỵ động tâm, mà Trương Vô Kỵ có thể tha thứ Triệu Mẫn, có động tâm với nàng ta không, có khi nào Triệu mẫn dùng sắc dụ mới được không? Ta ở đó cười thầm, nảy ra một ý tưởng phúc hắc.
Nguyên nhân thứ ba cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là ta
cùng cha nếu đã quyết định định cư tại nơi đây, chịu sự bảo hộ của người ta, tuy cuộc sống vẫn là tự do nhưng chung quy vẫn có cảm giác sống dựa dẫm, mà nếu ta tặng họ thuốc chữa lành cho Du Đại Nham, Võ Đang tất
nhiên đối với cha con ta có lòng cảm ơn, ta và cha sẽ không là người
chịu ơn bọn họ, mà ngược lại có thể trở thành ân nhân bọn họ, đỡ phải vì kí nhân li hạ gì đó mà khiến cho Trương Tam Phong đem ta đến Nga Mi.
Ta không muốn đến nơi đó chút nào, nghĩ đến phải bái kẻ lãnh khốc
tuyệt tình, tâm ngoan thủ lạt tính tình tàn bạo như Diệt Tuyệt sư thái
làm sư phụ, ta liền hận đến nghiến răng. Nói rằng bà ta đắc ý nhất là
hai đồ đệ Kỷ Hiểu Phù cùng Chu Chỉ Nhược, nhưng lại phái hai đồ đệ này
đi lấy sắc dụ dỗ giết hại tình lang, bà ta nói thanh tâm quả dục ngăn
ham muốn, làm ni cô yên ổn không làm lại đi nháo loạn giang hồ, giết
người còn không tính, lại có thể dạy cho đồ đệ dùng sắc mê hoặc người,
Kỷ Hiểu Phù cùng Chu Chỉ Nhược hai người bái phải bà ta làm sư phụ cũng
thật là đại xui xẻo.
“Đạo trưởng, vị đại hiệp này bị làm sao vậy? Tiểu lão nhân xem hắn
hành động không tiện, có phải là bệnh? Hay là bị thương?” Trong khi ta
đang miên man suy nghĩ thì cha ở một bên đặt câu hỏi rất đúng lúc, lòng
ta âm thầm cao hứng, không hổ là cha ta, phối hợp thực tốt! Thật sự rất
tốt, nếu muốn cho tất cả có vẻ như vô tình mới đạt được hiệu quả tốt
nhất, ta không phải Lâm muội muội không nhìn thấy nhân gian khói lửa,
nếu không ảnh hưởng đến toàn cục vẫn là tốt nhất.
Trương Tam Phong không nén được sắc mặt đau khổ, thở dài một hơi nói: “Đồ đệ này của ta vô luận hành xử võ công cũng đều tốt, chỉ hận nó bị
người ám toán, tứ chi xương cốt đều bị đánh gãy, hiện giờ toàn thân đều
yếu đuối vô lực, ngay cả đi lại cũng không thể, đã quá mười năm như vậy
rồi..”
“Ồ! Du tam thúc nhất định rất đau! Nhưng
xương gãy không phải nối lại sẽ lành sao? Tại sao lại không mời lang
trung nối lại xương ạ?” Ta giả ngây thơ hỏi, trong lòng âm thầm cao
hứng, cuối cùng đưa câu chuyện dẫn đến điều ta muốn.
Du Đại Nham nhìn thấy vẻ quan tâm lo lắng trên mặt sư phụ, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói với ta: “Tiểu cô
nương, bình thường xương gãy có thể nối lại, nhưng còn thúc thúc, tứ chi trong cơ thể đều bị người dùng chỉ lực bẻ gãy, các đốt đều vỡ vụn, có
thể giữ lại được tính mạng đều nhờ sư phụ dùng trăm năm công lực mạnh mẽ cứu hồi, lang trung bình thường không thể chữa được.”
“Cha, Du tam thúc thúc nói thật sao? Tại
sao trong mấy phương thuốc mẹ lưu lại cho con lại có một phương thuốc
nối xương, nói chỉ cần bị thương không quá bốn mươi năm, gãy xương
nghiêm trọng đều có thể chữa khỏi trong vòng trăm ngày, còn nói cho dù
cơ thể đứt hết kinh mạch cũng có thể chữa khôi phục như thường, có phải
mẹ nói dối con không cha?” Ta bước đến thì thầm vào tai cha, cố ý nhỏ
giọng, kỳ thật với võ công của mọi người ở đây, ai cũng nghe được rất
dễ.
Quả nhiên ta vừa dứt lời, trong đại sảnh
sắc mặt mọi người đều thay đổi, Ân Lê Đình trực tiếp chạy đến trước mặt
ta, nắm lấy bả vai ta lắp bắp: “Chỉ Nhược, vừa rồi cháu nói là sự thật?
Thật sự có loại thuốc có thể đem xương cốt gãy vụn nối lại, khôi phục
như ban đầu sao?” Những người còn lại cũng nín thở chờ mong, muốn biết
mình có phải nghe nhầm, Du Đại Nham có vẻ không tin, nhưng thân thể lại
hơi nghiêng ngả, đủ biết bản thân hắn có bao nhiêu mong chờ nhưng chỉ sợ nghe nhầm mà thương tâm..
Ta bị Ân Lê Đình nóng nảy túm vai, cảm
giác đau, đành phải dùng ánh mắt đau đớn bi thương nhìn Trương Tam
Phong, bộ dáng lúng túng không biết phải làm gì. Trương Tam Phong quả
nhiên sáng suốt, vội lại gần nói: “Lê Đình mau buông ra, con làm đau Chỉ Nhược rồi. Chu lão đệ, không biết lời Chỉ Nhược có phải là thật?” Lần
này cách xưng hô đã từ Chu gia tiểu cô nương chuyển thành Chỉ Nhược, quả nhiên thân sơ cũng có nguyên nhân.
“Mẫu thân Chỉ Nhược nguyên vốn là y dược
thế gia, tiểu lão nhân không biết nàng lưu lại cho Chỉ Nhược những gì,
nhưng nếu có lưu thì nhất định là thật, y thuật gia truyền nhà nàng quả
thật rất tốt.” Cha nhìn ánh mắt chờ mong của Trương Tam Phong, do dự
liếc ta một cái rồi mới nói mấy lời.
Trong sảnh mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hưng phấn nhìn cha con ta. Trương Tam Phong lại dùng khẩu khí
dỗ dành tiểu hài tử khó nghe nói: “Chỉ Nhược, cháu có thể đem phương
thuốc kia cho lão đạo xem một chút không? Du tam thúc thúc của cháu bị
thương rất nặng, nếu phương thuốc của cháu có thể chữa khỏi cho hắn, lão đạo nhất định sẽ vô cùng cảm tạ hai cha con cháu.”
“Phương thuốc này.. cháu chỉ xem qua, sau đã bị mẹ đốt đi rồi. Nhưng Chỉ Nhược thực thông minh, các vị thuốc cùng phương pháp điều chế đều nhớ kỹ, để cháu nói cho mọi người nghe nhé!”
Ta cố ý chậm rãi nói, nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ, lúc đầu là thất
vọng, sau đó lại cao hứng, xem rất vui, phỏng chừng ta là người thứ nhất có thể làm cho Trương Tam Phong trong một lúc biến hóa ra nhiều cảm xúc khác nhau.
Mặt nạ vân đạm phong khinh bình thường
bọn họ vẫn đeo lần này đã biến mất, các cảm xúc biểu hiện ra rất phong
phú, lúc đầu là thất vọng, sau lại vui mừng kinh ngạc không thôi, rốt
cuộc bình tĩnh lại, khó nén được cảm xúc này, Mạc Thanh Cốc mừng rỡ nói: “Chỉ Nhược cháu đợi một chút, ta đi lấy giấy bút ghi lại.” Nói xong
liền dùng khinh công di chuyển ngay trong nhà, mọi người đều nhìn thấy,
vui vẻ vây quanh Du Đại Nham, lúc này cũng vui mừng không nói gì.
“Đúng rồi lão đạo trưởng, trong y thư có
viết rằng nếu là vết thương cũ cần phải đem chỗ bị thương đánh gãy một
lần nữa, sau đó mới nối lại, dùng Ngọc Xạ Thiên Hương Giao, còn phải đem chỗ bị thương cố định lại, không thể cử động khiến xương bị lệch vị
trí, cách bảy ngày lại đổi thuốc một lần, trong vòng trăm ngày nhất định sẽ khỏi. Tuy nhiên, cháu tuy có thể nhớ rõ phương thuốc nhưng tuyệt đối sẽ không đánh gãy hay nối được xương đâu..” Ta giả bộ sợ hãi nói.
Trương Tam Phong nghe vậy cũng thêm tin
tưởng phương thuốc kia chữa khỏi cho Du Đại Nham, nếu không một đứa trẻ
tuyệt đối không nói ra được phương pháp chữa thương như vậy. Lời của Chỉ Nhược rất có đạo lý, thương tật trong xương cốt cần phải đánh gãy lại
mới có thể chữa lành, nghĩ vậy liền nói: “Chỉ Nhược không cần lo lắng,
đã là người học võ như chúng ta đều có hiểu biết rất rõ về kinh mạch,
huyệt vị, xương cốt. Lão đạo bất tài, không thể giúp Đại Nham chưa khỏi
thương thế nhưng việc nối xương này không làm khó được ta, chỉ là Đại
Nham phải chịu khổ gãy xương thêm lần nữa.”
“Nếu có thể đứng dậy, cho dù có chịu khổ
mười lần, trăm lần đồ nhi cũng không sợ, sư phụ không cần lo lắng,”
Không ai có thể hiểu được tâm tình Du Đại Nham giờ phút này, nằm liệt đã mười hai năm, mười hai năm này cuộc sống thật thống khổ, mỗi ngày gắng
gượng, từ khi bị thương đến bây giờ có bao nhiêu ngày, rốt cuộc hôm nay
đã có hi vọng.
Trương Tùng Khê không hổ danh cơ trí, khi người khác còn đang hưng phấn, hắn đã cẩn thận nghĩ ngợi, nhẹ nhàng ho
khan một tiếng khiến sư phụ cùng các huynh đệ đang vui mừng bình tĩnh
lại, nói: “Sư phụ, phương thuốc kia hiệu quả tác dụng thế nào chúng ta
còn chưa rõ, vạn nhất chữa trị không được như ý, Tam ca không phải chịu
thêm một lần thống khổ sao? Cứ nên thử trước một chút xem công hiệu thế
nào rồi nói.”
“Tùng Khê nói không sai, cao dược này
trước hết hãy tìm một con vật nào đó thử trước xem công hiệu thế nào,
không thể khiến Đại Nham phải mạo hiểm, Đại Nham con hãy kiên nhẫn đợi
thêm một chút.” Trương Tam Phong nghe xong lời Trương Tùng Khê nói cảm
thấy có lý, suy nghĩ cẩn thận nói, còn lại mấy người khác cũng không
phản đối, dược liệu không rõ ràng dĩ nhiên không thể dùng tùy tiện, vẫn
là thử trước một chút thì tốt hơn.
Ta hiểu được băn khoăn của bọn họ, nếu là ta thì cũng sẽ thử trước một chút như vậy. Nhìn Du Đại Nham ánh mắt có
chút lo lắng mất mát, ta động lòng thành tâm nói: “Du tam thúc thúc đừng lo, trong phương thuốc có nói vết thương mới thì lâu nhất là một tháng
sẽ khỏi, nếu thử trên động vật, hẳn là càng nhanh, sẽ không mất nhiều
thời gian.”
Du Đại Nham nghe xong lời của ta cười
thoải mái: “Là thúc thúc nóng vội, hơn mười năm nay đều đã vậy rồi,
chẳng lẽ còn sợ thêm mấy ngày chờ đợi? Chỉ cần có cơ hội có thể đứng
dậy, thúc thúc đều vui vẻ.” Lời Du Đại Nham khiến mấy người còn lại
không khỏi đau xót, đều không khỏi nghĩ nỗi đau ngoài thân của Đại Nham
mình có thể hiểu được, nhưng lại không nghĩ đến tâm tình của hắn.
“Ta đã trở lại, Chỉ Nhược, cháu mau nói
đi! Để ta viết lại rồi nhanh đi bốc thuốc.” Mạc Thanh Cốc chạy lại nói,
trong tay là văn phòng tứ bảo*, hắn đem giấy và nghiên mực đặt lên bàn,
cầm lấy bút chấm chấm mực chuẩn bị viết, mọi người còn lại đều nhiệt
tình chăm chú nhìn ta khiến ta có chút ngại ngùng.
*Văn phòng tứ bảo: gồm bốn vật liệu để viết thời xưa: giấy, bút lông, mực, nghiên.
Ta trấn tĩnh lại, dựa theo sách Tiêu Dao
phái đọc lên: “Ngưu tất, tục đoạn, hoàng qua tử, hoa hồng, xích dược, tô mộc, đương quy, xuyên khung… …đào nhân, bột bạch ngọc, bột trân châu,
sữa hươu, mật ong. Từng đó dược liệu là được, nhưng phân lượng cùng
phương pháp điều chế không thể nói rõ cho mọi người, mẹ đã dặn là phải
giữ bí mật, mọi người mang dược liệu về để tự cháu điều chế là được.”
Ta nhìn mọi người, phương thuốc này quả
thật là bí truyền của Tiêu Dao phái, ta cũng không biết Tiêu Dao phái
liệu có còn truyền nhân trên đời hay không, nếu vẫn còn, như vậy dựa
theo môn quy, tự tiện đem bí truyền truyền ra ngoài là tội chết, với võ
công Tiêu Dao phái căn bản ta không có cơ hội phản kháng, ngay cả Trương Tam Phong nếu như giao thủ cùng người như Thiên Sơn đồng lão, Lí Thu
Thủy, có thể thắng cũng có thể bại, cơ hội có lẽ là rất ít.
Nếu giống như mọi người đoán nơi cư trú
của Tiêu Dao phái Linh Thứu cung bị truyền nhân ba mươi sáu động bảy
mươi hai đảo phản bội, tiêu diệt, ta đoán điều này có thể, bởi vì nếu
Tiêu Dao phái còn tồn tại, thân sinh cha mẹ ta cũng coi như là người
trong môn phái, tại sao có thể mặc người ta đánh giết mà mặc kệ, mà cha
mẹ lại không có chút dấu vết luyện võ nào, có lẽ là sợ ba mươi sáu động
bảy mươi hai đảo vẫn đang đuổi giết người Tiêu Dao phái chăng?
Vạn nhất có người từ phương thuốc bị
truyền ra ngoài mà tìm ra dấu vết Tiêu Dao phái, ta đây cũng thật sự
xong đời, thực lực ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo qua nhiều năm không ai rõ ràng, cẩn thận vẫn hơn. Do đó, phương thuốc tuyệt đối không thể
truyền ra ngoài, nhìn ánh mắt khó hiểu của cha cùng mọi người trong phái Võ Đang, ta đành giải thích: “Không phải mẹ keo kiệt, không chịu nói
với mọi người, mà phương thuốc này truyền ra sẽ mang đến tai họa, nghe
lời mẹ nói, nhà của mẹ vốn là người trong võ lâm, tổ thượng vì bị người đuổi giết nên mới ẩn cư ở Tương Dương, nếu phương thuốc truyền ra địch
nhân sẽ đuổi tới.” Ta cũng hy vọng là chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng
lại không thể không phòng bị bởi hiện tại một chút thể lực phản kháng ta cũng không có.
Trương Tam Phong nghĩ đến trăm năm trước
tại Tương Dương có đại hiệp Quách Tĩnh trấn thủ, quả thật có rất nhiều
người trong võ lâm đến, lời tiểu cô nương nói có lẽ là thật, hiện giờ
thiên hạ đại loạn, Võ Đang tuy không sợ việc gì, nhưng dù sao nhiều một
chuyện không bằng ít đi một chuyện. Nghĩ vậy, ông nói: “Chỉ Nhược không
cần giải thích, phương thuốc này là gia truyền mẹ cháu để lại, đương
nhiên phải giữ gìn thật tốt. Cháu có thể vì giúp Đại Nham chữa thương mà mang ra đã đủ thấy được thiên tính thiện lương nhân hậu, bảo tồn phương thuốc gia truyền là đúng theo lý thường, không có gì phải áy náy.”
“Đúng vậy! Nếu có người ép ta nói ra nội
công tâm pháp Võ Đang, võ công lộ số, ta dù chết cũng không nói, cháu
tuân thủ đúng di ngôn của mẫu thân cũng không sai, làm sao phải xin lỗi
người khác chứ, đúng là tiểu hài tử.” Mạc Thanh Cốc nhớ hết toàn bộ các
dược liệu, nhìn bộ dáng ta áy náy liền cười nói, những người trong Võ
Đang còn lại cũng mỉm cười gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng đồng ý như
vậy.
Ta có chút ngơ ngác nhìn những người
này. Bọn họ là người trong võ lâm, không phải rất coi trọng thuốc chữa
thương sao? Bọn họ lại không nghĩ muốn đoạt lấy, lưu trữ phòng thân, ta
cùng cha là hai người thường yếu ớt, nhưng lại không cố cưỡng đoạt
phương thuốc trong tay chúng ta, ngược lại còn dặn ta phải đem phương
thuốc bảo vệ thật tốt.