" Đúng là tôi ngu, tôi ngu khi đã dành hết ba năm thanh xuân của mình cho anh !
- " Rồi tôi nhận lại được gì chứ , chỉ toàn là sự phản bội! còn là cùng với bạn thân của tôi nữa chớ.
"
Hahaaaaaa
- " Có trách thì cô nên trách cha mẹ của cô , nếu không phải họ giết chết cha mẹ tôi thì tôi cũng không dày công trả thù lên cô "
Giọng nói chua choa cùng khinh bỉ của một người đàn ông vang lên.
- " Thì ra tất cả những gì từ trước đến giờ toàn là toan tín sắp đặt sao , làm tôi yêu anh sao ! ".
Nước mặt của cô đã rơi từ bao giờ , trái tim của cô đã nhói đau từ bao giờ.
- " Tôi nguyền rủa các người sẽ bị phản bội như tôi và chết không toàn thay.
"
Hahahaaaaaaaa
RẦM
Tiếng nổ lớn xen lẫn với sự đau thương và tiếng cười như điên của một cô gái trong một trong gian đầy tĩnh lặng và âm u.
Đã kết thúc rồi !
____________________________
Không biết Nhiếp Vô Ngọc ở đây bao lâu , trong không gian chỉ một màu đen không có một tia ánh sáng nào.
Đây là đâu ! Đây là lâu mình đã chết ?
- " Huhuuuu , tôi không thể chết , tôi không can tâm.
.
không cam tâm "
Trong không gian tĩnh lặng , một tiếng gào trong nức nở vang vọng từ xa , khiến cho Nhiếp Vô Ngọc xoay đầu lại.
Ở đây còn có người khác sao ? Cậu là ai ? Tại sao lại không can tâm ?
Thân thể cô đi lại gần cậu con trai đang khóc.
Khi đến gần , Nhiếp Vô Ngọc liền lên tiếng :
- " Cậu là ai ? Sao lại ngồi đây khóc ?
Cô liền ngẩng mặt lên , cậu ta liền xóc ngay tại chổ , cậu ta có khuôn mặt giống đúc như cô như hai giọt nước vậy.
- " Chị giúp em , em sẽ cho chị thứ chị muốn ".
Cô nơ ngác thốt lên - " chị gì cơ ? "
- " Chị là chị sinh đôi của em , vì từ nhỏ em đã người ta bắt đi nên đi không biết đến sự tồn tại của em đấy thôi.
"
Cô vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác lại có vài phần bất ngờ , cô liền nghi hoặc :
- " Đúng , là tôi có một đứa em thất lạc ! "
Cô ngập ngừng nói tiếp :
- "Nhưng! ! em ấy là nữ nhưng cô lại!.
.
là nam mà.
"
Cậu ta liền nắm lấy tay cô bất ngờ làm Nhiếp Vô Ngọc không thể rút kịp , cô lấy tay cô đặt lên ngực cô ta và nói :
- " Nhưng em là nữ ! Bây giờ chị đã tin em chưa.
"
Nhiếp Vô Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cô dần hiểu ra vấn đề , từ nhỏ ba mẹ cô đã nói cô có một người em gái sinh đôi như tôi không tin , nhưng đó cũng lý giải tại sao hai bọn cô giống nhau như vậy.
- " Vậy chị có thể làm gì cho em đây "
- " Nhớ lại rồi