Edit: Giản Mân
Sau ba ngày đi đường xuyên ngày đêm, nhóm người Bùi Niệm cuối cùng cũng tới thị trấn nhỏ cách T thị không xa.
Nghĩ đến khoảng thời gian này mọi người đều ăn ngủ nghỉ trên xe, không được nghỉ ngơi tốt.
Hiện tại cũng đã là chạng vạng, Triệu Tử Hiên quyết định đêm nay không tiếp tục đi nữa, tìm một địa phương tốt trong thị trấn hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.
Trong ba ngày này nhóm người Bùi Niệm cũng gặp qua những người khác, nhưng Triệu Tử Hiên đã nói phải dùng tốc độ nhanh nhất đến T thị, cho nên khi dừng xe bọn họ không cùng người khác giao lưu quá nhiều.
Thế nhưng cũng có thể nhìn ra được, hiện tại người sống sót đều đã dần thích ứng với mạt thế, dám đi ra ngoài.
Dạo qua một vòng, đoàn người Bùi Niệm ở trấn nhỏ tìm được một biệt thự nhiều phòng ngủ, sân rộng rãi có thể để được hai chiếc xe của bọn họ.
Xe vừa dừng lại, Bùi Niệm liền vội vàng xuống xe, gần đây luôn ở trên xe, trừ bỏ ăn cơm thì không có dừng lại, cậu đã sớm không chịu nổi.
Chỉ là Bùi Niệm quá cao hứng, không chú ý bên cạnh có tang thi đột nhiên nhảy ra, chờ đến khi trên vai truyền đến đau nhức, Bùi Niệm mới theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Người mình thương bị tang thi tổn thương ngay dưới mắt mình, Triệu Tử Hiên trực tiếp dùng kim hệ dị năng nổ tang thi tanh bành.
Với tốc độ lao ra khi nãy của tang thi, đây tuyệt đối là tang thi cấp 2, mà dị năng chữa trị của Bùi Niệm mới đạt cấp một, Triệu Tử Hiên có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Tiến lên ôm lấy Bùi Niệm, thừa dịp những người khác còn chưa biết tình hình, Triệu Tử Hiên ôm Bùi Niệm chạy vọt lên tâng hai, tìm một căn phòng đi vào, nhanh chóng khóa cửa lại.
"Tử Hiên, có phải em sẽ biến thành tang thi hay không?!" Bùi Niệm cực kỳ sợ hãi, cậu không muốn biến thành tang thi chút nào, cậu còn chưa nhìn thấy đội ngũ của Triệu Tử Hiên được thành lập.
Triệu Tử Hiên cùng cậu sau khi tỏ tình còn chưa bên nhau được một năm đâu...
"Tiểu Niệm, em sẽ không biến thành tang thi, đừng sợ." Gắt gao ôm Bùi Niệm vào trong ngực, Triệu Tử Hiên cũng không dám nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp sau đó.
Thấy Triệu Tử Hiên dùng ánh mắt khổ sở nhìn mình, Bùi Niệm miễn cưỡng cố vực tinh thần dậy, dùng dị năng chữa vết thương trên vai.
Từ sau khi trọng sinh phát hiện dị năng chữa trị vẫn còn, đây là lần đâu tiên Bùi Niệm dùng dị năng chữa trị vết thương nghiêm trọng thế này, dù sao Bùi Niệm cũng bị tang thi cấp 2 cào bị thương, đối với cậu mà nói thì việc chữa trị cực kỳ khó khăn.
Nhìn trên vai Bùi Niệm nổi lên ánh sáng, Triệu Tử Hiên vô cùng hy vọng Bùi Niệm có thể đem chính mình chữa khỏi, đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực như vậy, ngoại trừ ôm Bùi Niệm ra, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sau khi trọng sinh, dị năng mạnh lên nhanh hơn, làm Triệu Tử Hiên cực kỳ tự tin, hắn tin tưởng mình có thể bảo vệ Bùi Niệm chu toàn, lại không nghĩ đến một phút sơ sẩy liền để Bùi Niệm bị tang thi cào thương.
Lần này quả thực là hắn bất cẩn, đáng lẽ hắn không nên để Bùi Niệm xuống xe nhanh như vậy.
Ở mạt thế, bất kể điều gì cũng có thể xảy ra, ở một nơi còn chưa xác định an toàn hay không, hắn nên đem người bảo vệ dưới cánh mình mới đúng.
Nhưng hiện tại những suy nghĩ này của hắn đều đã muộn, Bùi Niệm đã bị tang thi làm bị thương.
"Tử Hiên, anh đột nhiên ôm em chạy vào như vậy, những người khác khẳng định còn chưa biết chuyện gì xảy ra đi, anh trước hết ra ngoài cùng mọi người nói rõ, lại trở lại với em được không?!" Trong lòng Bùi Niệm đột nhiên nảy ra một ý tưởng, mà muốn thực hiện điều này cần phải rời khỏi Triệu Tử Hiên.
"Vậy chờ anh trở lại." Tuy rằng hiện tại hắn không muốn rời khỏi Bùi Niệm chút nào, nhưng Triệu Tử Hiên biến rõ cậu nói không sai, nói thế nào hắn vẫn là đội trưởng.
Thấy Triệu Tử Hiên đã rời khỏi, Bùi Niệm lập tức đi vào không gian.
Không gian này trừ cậu ra, không ai có thể vào được, cho dù cậu biến thành tang thi cũng sẽ không làm hại đến người khác.
Nếu như mang Triệu Tử Hiên vào không gian, Bùi Niệm sợ sau khi mình biến thành tang thi, hắn sẽ không cách nào ra ngoài.
Kiếp trước cậu đã hại Triệu Tử Hiên chết một lần, đời này cậu không muốn hắn lại bồi cậu cùng chết.
Chẳng sợ Triệu Tử Hiên sẽ hận cậu, ít nhất Triệu Tử Hiên còn sống là tốt rồi.
Nhìn vai mình chảy ra máu đen, Bùi Niệm nhịn không được từ trong viện chạy ra ngoài, trực tiếp nhảy vào hồ nhỏ.
Cho dù chết thì cậu cũng muốn chết sạch sẽ một chút, không giống những tang thi khác, cả người bẩn thỉu.
Chỉ là khi nhảy vào trong nước, Bùi Niệm liền cảm giác được chỗ bả vai truyền đến đau nhức, sau đó chậm rãi lên ra toàn thân.
Cậu sống hai đời, chỉ khi tự bạo cậu mới cảm nhận được đau đớn thế này.
Bùi Niệm không biết mình ngâm trong hồ bao lâu, vết thương ở vai chậm rãi khép lại.
- --------------------------------
Đi xuống lầu, Triệu Tử Hiên nhìn mọi người đang tụ tập trong phòng khách, thấy hắn xuống liền nhìn về phía hắn.
"Anh, xảy ra chuyện gì sao?!" Vữa xuống xe liền thấy bên trong sân có xác một tang thi bị nổ banh đầu, mà lại không thấy bóng dáng Triệu Tử Hiên và Bùi Niệm, Triệu Hạo Hiên không khống chế được mà lo lắng cho hai người họ.
"Mấy ngày này ta cùng Bùi Niệm có một số việc muốn xử lý, mặc kệ các ngươi là đi T thị trước hay lưu lại đây chờ tùy các ngươi quyết định." Nói xong Triệu Tử Hiên cũng không cho mọi ngươi cơ hội hỏi, trực tiếp đi lên lầu.
Bùi Niệm bị tang thi cào bị thương, chỉ mình cậu ở trên lầu khẳng định thực sợ hãi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Triệu Tử Hiên cũng muốn cùng cậu vượt qua.
Cho dù Bùi Niệm có biến thành tang thi, hắn cũng sẽ nuôi cậu, vô luận sống hay chết thì Bùi Niệm chỉ có thể là người của hắn.
Vừa mở cửa đã thấy trong phòng trống rỗng, Triệu Tử Hiên lập tức chạy đến chỗ cửa sổ kiểm tra, dưới lầu có tường vây căn bản không có lối ra, Bùi Niệm cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy chạy đi được.
Nghĩ đến không gian của Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên không khỏi hận chính mình vừa nãy vì cái gì lại xuống lầu, để Bùi Niệm có cơ hội trốn vào trong không gian.
Trước kia Triệu Tử Hiên cảm thấy may mắn vì Bùi Niệm có không gian kia bao nhiêu, thì hiện tại hận bấy nhiêu.
Vì cái gì ông trời cho hắn không gian trữ vật, lại không cho hắn có thể tiến vào trong không gian.
Để hiện tại hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Niệm trốn vào trong đó, không rõ sống chết.
Ở bên trong nước, Bùi Niệm cảm thấy cả người vô lực, ngay cả sức lực cũng đều không có.
Bất đắc dĩ cậu chỉ có thể đi đến bên bờ dựa người vào.
Bùi