[Tha thứ cho Bùi Niệm như vậy, hắn cảm thấy không cam lòng, nhưng chia tay hắn lại luyến tiếc.
Hắn đối với người nằm trong ngực này không biết nên làm thế nào.]
- ---------------------------
Edit: Giản Mân
Nghe được lời nói của Triệu Tử Hiên, Bùi niệm khiếp sợ ngẩng đầu.
Chẳng lẽ những chuyện họ trải qua sau khi ở bên nhau, chỉ là một trò chơi đối với Triệu Tử Hiên thôi sao?!
Bởi vì đưa lưng về Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên không nhìn thấy bi thương chợt lóe lên trong mắt Bùi Niệm, nhưng Triệu Hạo Hiên ở phía đối diện lại vừa vặn nhìn thấy.
Xem biểu hiện của hai người này, Triệu Hạo Hiên liền biết bọn họ đang cãi nhau, bằng không Triệu Tử Hiên tuyệt đối không lãnh đạm với Bùi Niệm như vậy.
Mà Bùi Niệm rõ ràng có tình cảm với Triệu Tử Hiên, chỉ là không biết hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nháo thành hiện tại.
Trong một tháng qua, Triệu Tử Hiên không đi gặp Bùi niệm, thậm chí còn không nhắc đến, không biết thế nào lần này lại đột nhiên mang người về.
Triệu Hạo Hiên rất là minh bạch, Triệu Tử Hiên tuy rằng IQ cao, nhưng EQ thì tuyệt đối là số âm.
Nếu không vì sao trước kia coi trọng Bùi niệm, ngay cả quá trình theo đuổi cũng không có, trực tiếp dùng kế đem người cột bên mình.
"Thân thể của ngươi vẫn chưa tốt, ta trước mang ngươi đi nghỉ ngơi."
Nghĩ đến Bùi Niệm còn đang bệnh, Triệu Tử Hiên cũng không muốn nói thêm, trực tiếp mang người lên lầu.
"Thiến Thiến, đến phòng ta ngồi đi?!"
Người cũng đã lên trên lầu, Triệu Vũ Đồng cũng biết hôm nay không hỏi được cái gì, nàng cũng không có can đảm đi tìm Triệu Tử Hiên hỏi thăm tình huống.
Vẫn là chờ Triệu Tử Hiên không có mặt, lại đi tìm cái nam sủng kia đi.
"Ừm."
Nhìn Triệu Tử Hiên cùng Bùi Niệm đi lên lầu, Phương Thiến có điểm thương tâm, từ năm nàng 18 tuổi gặp Triệu Tử Hiên lần đâu tiên, liền đối với hắn nhất kiến chung tình, thế nhưng không nghĩ đến nàng nỗ lực 6 năm trời lại bị tiện nam nhân không biết từ nơi nào chui ra đoạt trước.
"Vũ Đồng, ngươi nói anh Triệu cùng người kia rốt cuộc là chuyện như thế nào a?!" Vào phòng Triệu Vũ Đồng, Phương Thiến liền gấp không chờ được mà hỏi.
"Nam sủng của anh trai ta, da mặt hắn cũng đủ dày, hơn một năm trước ta đã đi gặp hắn một lần, không nghĩ tới hắn vẫn không rời khỏi anh trai, ngược lại còn quấn lấy anh ấy khiến anh đem hắn đến Triệu trạch!!"
Triệu Vũ Đồng vô cùng tức giận, anh nàng ưu tú như vậy, cái loại người vô dụng như Bùi Niệm sao có thể xứng đôi với hắn, cho tới bây giờ Triệu Vũ Đồng vẫn luôn cảm thấy Phương Thiến mới là người xứng đáng được đứng bên cạnh Triệu Tử Hiên nhất.
"Thiến Thiến ngươi yên tâm, anh của ta chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, chờ hắn chán ghét cái người đáng ghét kia, nhất định sẽ chú ý đến ngươi." Nhìn Phương Thiến có chút khổ sở, Triệu Cũ Đồng vội vàng an ủi.
Bị Triệu Tử Hiên mang đến phòng ngủ, Bùi Niệm không có cảm giác muốn ngủ.
Một đường từ thành phố Y trở về cậu đã ngủ suốt, hiện tại sao có thể ngủ tiếp được nữa.
"Ta không muốn ngủ, cũng không muốn ở lại nơi này, Triệu Tử Hiên ngươi muốn ta lưu lại D thị cũng được, nhưng phải để ta tiếp tục ở biệt thự kia, ta không muốn ở Triệu trạch."
Không khí nơi này quá mức áp lực, có quá nhiều người khinh thường cậu, ở lại nơi này, cậu thực sự sẽ phát điên mất.
"Ngươi không có quyền lợi lựa chọn, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở lơi nơi này đi." Triệu Tử Hiên lạnh lùng nói.
Sự thờ ơ của Bùi Niệm khơi dậy hận ý trong lòng Triệu Tử Hiên, cho nên hắn hiện tại căn bản không thể chịu đựng việc Bùi Niệm làm trái ý hắn.
"Ngươi định giam lỏng ta ở nơi này sao?!" Bùi Niệm không tin được mà nhìn Triệu Tử Hiên, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến Triệu Tử Hiên thay đổi nhiều như vậy.
"Sao có thể chứ?! Chờ thân thể ngươi tốt hơn, ta sẽ mang ngươi vào nội thành chơi." Hắn vẫn phải quan sát xem Bùi Niệm có dị năng không gian hay không.
"Ta muốn ở một mình."
"Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước."
Nhìn Triệu Tử Hiên xoay người rời đi, Bùi Niệm không khỏi có chút cảm thấy khổ sở.
Kiếp trước, sau khi Triệu Tử Hiên bị bắt vào viện nghiên cứu cậu mới phát hiện tình cảm của mình, nhưng sau khi trọng sinh lại càng ngày càng cảm thấy Triệu Tử Hiên căn bản không yêu cậu, khác hoàn toàn với Triệu Tử Hiên đời trước.
Có lẽ là do khoảng thời gian ba năm kia đi.
"Bùi thiếu, nên dùng cơm trưa."
Đang phát ngốc, ngoài cười truyền đến tiếng nói.
Bùi Niệm mở cửa ra, liền thấy Triệu quản gia cung kính đứng trước cửa.
Người này Bùi Niệm gặp qua không ít lần, cả ngày đều là gương mặt không nhìn ra cảm xúc, đối với Triệu Tử Hiên rất trung thành và tận tâm.
"Cảm ơn." Người này có thể nói là một trong những người đi theo Triệu Tử Hiên đối với cậu không có ác ý, đương nhiên cũng nhìn không ra có thiện cảm hay không.
Đi theo Triệu quản gia xuống lầu, Bùi Niệm liền thấy được những người mới gặp buổi sáng.
Nhìn ánh mắt tràn ngập ác ý của Triệu Vũ Đồng, Bùi Niệm cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lúc trước Triệu Vũ Đồng tìm tới cửa nhục nhã cậu một phen, cậu thực sự nghĩ rời khỏi Triệu Tử Hiên, cũng thực sự trốn đi, chỉ là không đến hai ngày liền bị bắt lại, bởi vì thế cậu còn bị Triệu tử Hiên cấm túc nửa tháng.
Nhìn vị trí bên tay phải Triệu Tử Hiên còn trống, cùng vị trí cuối bàn, Bùi Niệm trực tiếp hướng vị trí cuối bàn mà đi tới.
"Lại đây." Triệu Tử Hiên cố gắng nén giận, quá khứ mặc kệ có chuyện gì hắn đều bình tĩnh đối mặt, nhưng sau khi ở bên Bùi Niệm lại trở nên buồn vui thất thường, hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Thấy Triệu Tử Hiên tựa hồ có chút tức giận, Bùi Niệm cũng không muốn chọc giận hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua ngồi bên cạnh Triệu Tử Hiên.
"Triệu Khoan, dọn đồ ăn lên."
"Vâng, Đại thiếu."
"Có người thật là bản lĩnh, khiến nhiều người chờ như vậy." Ngữ khí Triệu Vũ Đồng thập phần không tốt, đại ca quá mức để ý cái nam sủng này.
"Câm miệng."
Lúc trước không có chỉ trích