Nụ cười trên gương mặt Quân Thiên Hàn cứng đờ, bàn tay tăng lực đạo siết chặt chiếc điện thoại.
Hiểu bé con đến từng chi tiết một, làm sao hắn không nhận ra em có ủy khuất chứ.
" Được, đợi anh về liền làm bé thỏ cho cục cưng.
Đừng buồn nữa, nhé ? " Quân Thiên Hàn đưa tay khẽ vuốt ve màn hình, an ủi thiên thần nhỏ trong đó.
Bảo Bảo của hắn, mới chỉ đi có vài ngày mà em đã xảy ra chuyện.
Không có hắn ở bên ai có thể an ủi mà ôm em vào lòng dỗ dành được đây ? Càng hiểu bé con, Thiên Hàn vừa yêu vừa hận cái ngây ngô non nớt ấy.
Thứ đã mang đến nhiều đau khổ cho bảo bối của hắn, phải làm sao để nó biến mất ư ?
Đơn giản thôi, hắn sẽ là người bảo hộ bên cạnh em cho đến suốt đời.
" Muốn anh làm cho em bao nhiêu thỏ nè ? Màu hồng màu trắng màu gì cũng có, bé con thích màu nào nhất ? "
Hai mắt Bảo Bảo sáng lên, bé háo hức ngồi bật dậy, cánh tay ngắn ngủn dang rộng ra, luôn miệng nói lớn: " Bé muốn thật là nhiều, như...!vậy nè.
Màu hồng á, muốn...!bé thỏ màu hồng.
"
" Được được, khi nào về sẽ làm cho em.
Thật là nhiều thỏ con hồng hồng.
" Có vẻ em đã vui hơn, hắn vô thức mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng ấy.
Thấy đôi mắt nâu trà to tròn có dấu hiệu muốn nhắm lại, Quân Thiên Hàn hôn nhẹ lên màn hình một cái, nhỏ giọng đi hẳn: " Bé cưng, em đi ngủ đi, ngủ dậy anh liền ở bên cạnh em, nhé ? "
Bảo Bảo buồn ngủ díp cả mắt lại, nghe thấy vậy chỉ kịp cười cười, sau đó liền ôm điện thoại ngả xuống giường, vài giây sau đã yên giấc.
Có lẽ bé sẽ mơ thấy Hàn Hàn, nhớ anh trai nhỏ quá rồi.
Ngủ một giấc, chỉ một giấc thôi, sẽ gặp được Hàn Hàn.
Phía bên kia, Quân Thiên Hàn ngay sau khi vừa cúp điện thoại liền rơi vào trạng thái im lặng, làm nhóc con bên cạnh có chút sợ hãi co rụt người, nhưng vẫn cố chấp nghe tiếng hổ gầm mà không chạy sát rạt vào người hắn cố dò hỏi: "Caca, bé con vừa rồi là ai vậy ? Thật dễ thương nha! "
Đương nhiên y biết còn ai ra ngoài tiểu thiếu gia Phong gia cơ chứ, người được anh trai y cưng như trứng hứng như hoa ấy.
Nếu bây giờ nói lời ngon ngọt, kiểu gì Hàn ca cũng vui ra mặt, tiện thể chơi vài ván game với mình cũng nên.
Đâu ai ngờ hắn mặt lạnh quay qua liếc nhóc một cái, đứng bật dậy bước ra ngoài.
Quân Dạ Hành còn chưa kịp thu lại vẻ hớn hở, lập tức cong đít chạy theo, vừa thở vừa la: " Hàn ca, anh đi đâu đó ! Anh giận em sao, xin lỗi anh mà ! Caca ! "
...
Phong Đắc Vũ vừa nghĩ lại thấy thoả mãn, thích thú ném lọ ớt bột nhỏ trong túi đi.
Thằng ngốc đó đặc biệt thích kẹo, nó