" Tiểu Triệt sư đệ đâu rồi?"
Vân Vũ ngó trước ngó sau, cô nàng còn chưa chính thức chào hỏi Tiểu Triệt.
Vọng Tuyết nhìn Hải Thành và Lãng Thạch đang mải thu dọn tàn cuộc, chỉ về một góc không xa: " Sư đệ của muội đang ở kia kìa."
Chỉ thấy Tiểu Bảo đang lách mình qua phía đoàn người Lãnh Thị, chăm chú nhìn xa xa. Mà đối tượng được Tiểu Bảo để mắt là vị kia của Lãnh Thị.
Lãnh Thiên phân phó đám người Tô Tửu xong, một mình tựa vào boong thuyền hút thuốc.
Hắn không thường hút thuốc, chỉ khi hắn cảm thấy bất an hay bối rối một việc nào đó, hắn mới động đến nó.
Lần cuối cùng hắn hút thuốc đã là rất lâu trước kia...
Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, khiến hắn không khỏi khó chịu.
Tiểu Bảo thấy không có ai để ý đến bé, nhẹ nhàng chèo lên boong thuyền, đứng đối diện với Lãnh Thiên.
Lãnh Thiên có chút sửng sốt, hắn vậy mà không cảm nhận được có người đến gần, trừ khi là người thân cận hoặc cao thủ...
Hắn có chút nghiêng về vế sau hơn...
Một đứa trẻ lại có thân thủ bậc này, kĩ thuật đấu lại K, có thân phận không nhỏ ở Công đoàn lính đánh thuê...
Có chút thú vị!
Quan trọng là, chính hắn vậy mà lại cảm thấy tự hào ở tên nhóc này...
" Chú à, chú làm cha Tiểu Bảo nhé!"
Tiểu Bảo đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
Cậu bé cân nhắc lâu rồi mới nói ra câu này. Nếu muốn cha mẹ nhận nhau, thì bé chính là điểm đột phá! Hơn nữa, người này lợi hại như vậy, giàu như vậy, sau này, bé cũng không cần gồng gánh nuôi mẹ nữa, cứ trực tiếp ôm đùi người này là xong!
Lãnh Thiên sặc khói thuốc. Hắn thâm thúy nhìn đứa trẻ đối diện, có chút hứng thú hỏi:
" Vì sao?"
" Vì bắp đùi to a..."
Tiểu Bảo bật thốt lên suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Lãnh Thiên: "..."
Tiểu Bảo nhận ra mình lỡ lời, vội nói lại:
" Mẹ con cháu vợ góa con côi, trải qua biết bao gian nan khốn khó..."
Lãnh Thiên có chút nghiêm túc nghe Tiểu Bảo nói nhảm, hắn có chút không biết diễn tả trước mấy từ "con thơ", "trẻ dại",...
Có đứa trẻ bình thường nào lại như nhóc con trước mắt hắn không?
" ...Tóm lại là cháu cần một người cha, mà cháu nhắm chuẩn chú rồi!"
Tiểu Bảo nghiêm túc đánh giá biểu cảm người đàn ông này, có chút hồi hộp.
Đồng ý đi a! Lão tử thành khẩn như vậy cơ mà! Lão tử cái gì cũng biết làm, từ nấu cơm rửa bát đến giết người phóng hỏa...
" Chỉ vậy thôi sao?"
Lãnh Thiên cười cười cúi xuống xoa mái tóc mềm của bé, lại bồi thêm:
" Mẹ cháu biết chuyện này chứ?"
Bỗng nhiên nhặt được con, người bình tĩnh như hắn cũng có chút...
" Vậy là chú đồng ý rồi hả?"
Tiểu Bảo nắm bắt cơ hội.
" Chốt nhé, cha nói rồi đấy! Sau này gặp lại, con đi trước."
Bé vội vã như sợ Lãnh Thiên phản bác, nhảy xuống bến cảng, vừa chạy vừa quay lại hô to:
" Cha, hẹn gặp lại!"
Lãnh Thiên: "..."
Hắn thề là hắn chưa nhận con mà!
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Lãnh Thiên ném mẩu thuốc đã sắp cháy hết xuống nước biển, chống tay nhìn lên trời.
Tối nay, bình yên đến lạ.
...
Tiểu Bảo đang muốn chuồn êm về thành phố gặp mẹ, dù gì bé rời đi lâu vậy rồi mà còn chưa báo với mẹ một tiếng.
Nhưng đối diện với sự "tra khảo" của đám người Hải Thành, bé đành phải lúng túng nán lại.
Chuyện dài như vậy, phải thế nào mới kể xong trong một đêm đây?
Tiểu Bảo chậm rãi kể kể những gì bé cảm thấy cần thiết.
Hải Thành có chút bình tĩnh, nhưng càng nghe càng cảm thấy đồng đội nhà mình bấy lâu nay thực có chút... TRÂU!!!
Lãng Thạch thì thôi rồi, khiếp sợ đủ kiểu. Nhìn Tiểu Bảo như một giống loài mới, có chút muốn bắt về nghiên cứu...
Vân Vũ, Vọng Tuyết lại ngược lại, rất dễ tiếp nhận. Dù gì có một cộng sự cute bậc này, giỏi bậc này,... thật sự rất tuyệt mà.
...
" Mẹ!"
Nguyệt Hy quay đầu, Tiểu Bảo chen chúc trong đoàn người chạy về phía cô.
Bé sà vào lòng Nguyệt Hy, sự tức giận treo trên cổ cô bị nghẹn lại, theo bản năng vỗ lưng con trai mình.
" Mẹ ơi, Tiểu Bảo nói mẹ nghe, Tiểu Bảo vừa đi lạc đấy! Tiểu Bảo sợ quá, không thấy mẹ đâu..."
Nguyệt Hy nghe con trai kể lể mà không khỏi đau lòng, sao cô lại để con ở một mình nơi người đông đất lạ này chứ, bé con của cô mới mấy tuổi thôi kia mà!
Tiểu Bảo ngước nhìn vẻ áy náy trên mặt Nguyệt Hy, thầm thở dài.
Tiểu Bảo không muốn nói dối mẹ đâu, xin lỗi mẹ...
Hải Thành nhìn cảnh này, có chút lúng túng. Cái bộ dạng con