Sân sau học viện vây kín người. Giáo viên cũng có mặt nhưng chẳng một ai can ngăn.
Họ cũng muốn chứ, nhưng đây đều là đời sau của mấy gia tộc lớn, họ há lại dám đắc tội? Vậy nên cũng chỉ đành yên lặng làm khán giả.
Ngôn Quân không hổ là hình tượng thập phần hoàn mĩ. Gương mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt lại lóe lên tinh quang, nắm tay không ngừng vung lên, tung quyền vào mấy nam sinh khóa trên. Hắn đánh khiến họ vô lực chống trả. Đôi chân thon dài liên tiếp đá lên người một nam sinh có mái tóc vàng.
Người này, Thẩm Thiên biết.
Là tên đại ca của đám bắt nạt cô hôm trước.
Rõ ràng, trong cả đám người, nam sinh tóc vàng thảm hơn cả, mặt bị đánh không ra hình dạng, bụng liên tiếp bị Ngôn Quân sút vào. Gã chỉ biết co người ôm bụng.
Còn Hạ Thần, trông bình thường ấm áp dễ gần bao nhiêu, giờ phút này lại mạnh mẽ, hung tàn bấy nhiêu.
Một đám người bị hắn đánh cho nằm co quắp.
Tử Dực thì hay rồi, đánh nhau là nghề quen của hắn. Đánh hăng say như bị kích thích vậy.
Ba người, đánh đẹp mắt như là đang trình diễn một tác phẩm nghệ thuật.
Ngầu không?
Các bạn học khác thì Thẩm Thiên không biết, chứ cô chỉ cảm thấy quỷ dị. Họ không giống các thiếu niên trong ấn tượng của cô.
Vào lúc không ai để ý nhất, một nam sinh vốn bất tỉnh bỗng vùng dậy, cầm lấy gậy sắt trên mặt đất, đánh về phía sau lưng Ngôn Quân.
Thâm Thiên phản ứng thật nhanh, dùng một tay nắm lấy đầu kia của thanh sắt.
Thẩm Thiên giơ chân đá thẳng vào eo nam sinh, lại ném gậy sắt ra hướng khác.
Khoảnh khắc ấy như tua chậm lại, nắng khắc lên hình bóng của một nam sinh tay không đỡ gậy sắt, cú đạp của Nguyệt Hy không khỏi khiến mọi người nhìn thật sâu, rung động thật sâu.
Chỉ riêng khoảnh khắc cô chạy từ đám người vào cứu Ngôn Quân khiến bọn họ căng thẳng, cảm thấy trái tim như treo lên cổ họng, từng bước chân đang chạy của cô như dẫm lên trái tim họ thì cảnh tượng này, khiến họ rung động mãnh liệt, đặc biệt là các thiếu nữ có mặt tại trường quay.
Đạo diễn Đào: " Cắt!!!" Ông bất cũng ngờ ghê lắm, hiệu quả của cảnh quay ban nãy vượt xa tưởng tượng của ông.
Tưởng Dạ cầm trai nước trợ lí đưa cho, uống một hơi. Hắn xem lại cảnh quay ban nãy, có chút bất ngờ. Hắn không biết vừa rồi sau lưng hắn lại diễn ra tràng cảnh như thế, đặc biệt là khi thêm hiệu ứng quay chậm lại, tư thế kia của cô quả thật kinh người.
Hắn thậm chí còn cảm thấy cô ấy đẹp trai át luôn phần của hắn.
Duệ Điềm ngồi xuống cạnh Nguyệt Hy, kìm lòng không nổi sờ tay lên mặt cô.
" Chị Hy, chị... đẹp trai lắm ấy!!!"
Nguyệt Hy có chút bất đắc dĩ. Cô cũng không ngờ có hiệu quả như vậy, cái kĩ thuật hóa trang này của cô, cái thân thủ " tạm" này của cô, quả thực học không uổng.
" Mà sao chị có thể diễn ngầu thế nhỉ, suýt nữa em tưởng chị là nam chính rồi đấy. Chị diễn không thấy gượng gạo tí nào sao?"
Bình thường khi chưa hóa trang thành nam giới, chị ấy là cô gái tuyệt diễm bao nhiêu? Đi trong đám người cũng thành hạc trong bầy gà!
Vậy mà đổi thành nam trang, cỗ yêu diễm cao quý ấy như bị át hết, chỉ còn thấy từng cái giơ tay nhấc chân đều phóng khoáng, lười biếng tự nhiên đến lạ.
Gương mặt