Nhiếp Ngôn giống như mọi ngày, logout khỏi du hí, ăn vài chén dịch dinh dưỡng, đang chuẩn bị rèn luyện, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, thùng thùng thùng thùng.Không biết là ai, Nhiếp Ngôn đứng lên, cân nhắc một cái rồi mở ra, hai thân ảnh quen thuộc ánh vào tầm mắt, đúng là cha mẹ đã trở về.Cha Nhiếp Ngôn cùng hắn hết sức giống nhau, tuy rằng mới hơn 40 mà đã có không ít tóc bạc, mặc một bộ âu phục phẳng phiu, vóc người anh vĩ, dáng người cao và thẳng, toát ra khí tức của quân nhân.
Mẹ Nhiếp Ngôn lúc tuổi trẻ là một mỹ nữ, nhưng năm tháng phí hoài, khóe mắt đã có một ít nếp nhăn, nhưng vẫn có khí chất ưu nhã ung dung, cùng tiểu thị dân hoàn toàn khác nhau.
Đây cũng là vì sao mẹ Nhiếp Ngôn không hợp nhau với dòng họ mình.Cha mẹ Nhiếp Ngôn đầy gió bụi, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, sợ là đã mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt.- Cha, mẹ!Mắt Nhiếp Ngôn cay cay, lệ đã tràn ra vàng mắt.
Kiếp trước kiếp này chuyện đã xảy ra thực sự rất nhiều, lại gặp được bọn họ, không nhịn được mà vui buồn lẫn lộn.- Tiểu ngôn, xin lỗi, đã để con ở nhà một mình.Mẹ Nhiếp Ngôn nhìn đứa con mình mà nghẹn ngào, bọn họ bỏ lại Nhiếp Ngôn thực sự có chút bất đắc dĩ.- Cha, mẹ, mọi người đã về.- Cha mẹ, không có gì đâu, con hiểu mà, hai người bình an trở về thì tốt rồi.Nhiếp Ngôn nói, hắn hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ mình, sống lại một lần, hắn không còn là tên vô tri, hỗn đản như kiếp trước nữa, có thể gặp lại cha mẹ, đúng là ông trời ban ơn cho hắn.- Tiểu ngôn, hình như cao hơn nha, cũng có da có thịt rồi.Mẹ Nhiếp Ngôn yêu thương nói.- Cha mẹ, các ngươi vài ngày không ngủ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.Nhiếp Ngôn hình như so với trước đây hiểu chuyện hơn, cha Nhiếp Ngôn nhìn Nhiếp Ngôn, ngày xưa hắn ăn nói không có ý tứ bây giờ thì khác rồi, trên mặt cũng lộ ra vài phần hiền từ, hoà nhã tươi cười.- Ta nói rồi, con trai phải tự lập, em cưng chìu nó quá rồi đó, trong khoảng thời gian này chúng ta không bên con nhưng nó hiểu chuyện hơn không ít đó thấy chưa.Cha Nhiếp Ngôn thoải mái cười nói.Cha Nhiếp Ngôn đúng là một người bảo thủ, cha con hai người ít nói chuyện với nhau.
Cho nên bây giờ cảm thấy Nhiếp Ngôn hơi lạ.
Bất quá sau khi sống lại Nhiếp Ngôn cũng đã thông hiểu tình thương của cha cùng tình thương của mẹ dùng một phương thức khác mà biểu đạt.Người một nhà cuối cùng đoàn tụ, mẹ Nhiếp Ngôn kinh ngạc phát hiện vậy mà cũng biết nấu cơm nha, hơn nữa tay nghề không tệ, khiến nàng cảm thấy vui mừng, xem ra trong khoảng thời gian bọn họ đi, Nhiếp Ngôn quả thực đã học tự lập, so với trước đây càng thêm kiên định thận trọng, hơn nữa vóc người khỏe mạnh hơn không ít, không nhịn được hết sức vui mừng.Lúc ăn cơm tối rất là vui vẻ, ấm áp, để kẻ 2 kiếp làm người Nhiếp Ngôn cảm nhận được hạnh phúc thật không dễ dàng có được.
Một tín niệm từ trong lòng hắn chậm rãi phát sinh, hắn phải đủ sức mạnh bảo vệ cái nhà này.- Gọi A Sâm sang đây cùng nhau ăn cơm đi, trong khoảng thời gian này hắn giúp chúng ta rất là nhiều ah, ném không ít đau khổ cùng chúng ta.Mẹ Nhiếp Ngôn nói, A Sâm là anh họ của Nhiếp Ngôn, từ nhỏ rất thân thiết với nhà Nhiếp Ngôn, trong khoảng thời gian này hắn cùng cha mẹ Nhiếp Ngôn đi làm ăn ah.- Em đừng làm chuyện thừa, hắn thật vất vả mới quay về nhà được.
Làm cho hắn cùng cả nhà hắn sum họp đi.Cha Nhiếp Ngôn trách móc nói.Mẹ Nhiếp Ngôn cười cười ngẫm lại cũng phải.- Chúng ta mượn tiền của La Minh, cũng nên trả lại cho họ nhỉ.Cha Nhiếp Ngôn nói, lúc trước vay tiền, bọn La Minh đã làm khó làm dễ rất nhiều, lần này hắn quang vinh về quê cũ, cuối cùng cũng mở mày mở mặt rồi.
Tại vùng biên giới kiếm được mớ tiền, cũng đủ tiền trả nợ rồi, còn lại cũng đủ cho cả nhà cơm no áo ấm rồi, hơn nữa hắn đã đăng ký mở công ty rồi, rất nhanh là có thể khai trương, tương lai sau này là một bức tranh tươi đẹp ah.- Tiền chúng ta mượn họ, con đã trả hết rồi.Nhiếp Ngôn nói, nghĩ tới mấy người thân thích, trong lòng hắn cười nhạt, hắn muốn cha mẹ từ nay về sau vạch rõ ranh giới với bọn chúng.- Ngươi nói cái gì?Cha Nhiếp Ngôn sửng sốt một cái, Nhiếp Ngôn đem tiền trả hết rồi sao?- Lúc cha mẹ đi, bọn chúng tới tìm con đòi nợ mấy lần, rơi vào đường cùng con chỉ có thể mượn Nghiêu Tử trả cho bọn chúng trước.Nhiếp Ngôn nói.- Hỗn trướng! La Minh thằng khốn nạn.Mặt cha Nhiếp Ngôn đầy sương lạnh, nặng nề mà vỗ một cái lên bàn, Nhiếp Ngôn nói ra tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng hắn có thể tưởng tượng Nhiếp Ngôn đã chịu bao nhiêu ủy khuất, lúc trước bọn họ để Nhiếp Ngôn ở nhà, bởi vì ở biên giới quá nguy hiểm, không cách nào đem Nhiếp Ngôn theo, mặt khác là để cho bọn La Minh yên lòng.
Nhưng mà bọn chúng lại đi đòi nợ một đứa trẻ cô đơn ở nhà một mình, tới nỗi để nó phải đi mượn tiền bạn mà đi trả cho chúng, Nê Bồ Tát còn có nộ hỏa ah.Mẹ Nhiếp Ngôn cũng rất tức giận, La Minh là cậu của Nhiếp Ngôn, vậy mà hắn nhẫn tâm làm vậy.- Nếu tiền đã trả rồi vậy từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ với bọn chúng, nhà của chúng ta không có thân thích như vậy.
Bất quá chúng ta phải trả lại tiền cho Nghiêu tử ah, tìm dịp nào đó mời Nghiêu tử ăn cơm, cũng may là có hắn giúp đỡ.Cha Nhiếp Ngôn nói, hắn đối với Nhiếp Ngôn đầy áy náy, cũng may Nhiếp Ngôn trưởng thành rồi, bằng không trẻ con mới 18 tuổi, mà có tâm lý oán hận vậy thì bọn họ áy náy cả đời.- Dạ, tối con sẽ gọi cho Nghiêu tử, nói với hắn sáng mai qua nhà chúng ta ăn cơm.Nhiếp Ngôn nói, trong khoảng thời gian này hắn luôn nghĩ, vì sao bọn La Minh lại tới đòi nợ mình dữ như vậy, nói không chừng có