Nhiếp Ngôn giống như một u linh hành tẩu bên trong bóng râm.
Tất cả mọi người mất đi mục tiêu, bọn họ không biết rốt cuộc Nhiếp Ngôn ở chỗ nào.Thần chi nhãn!Thần chi nhãn!Có năm Thánh Kỵ Sĩ của Đế Quốc Khải Hoàn đến đây mở ra Thần chi nhãn, ánh mắt bắ.n ra thần quang nhưng mà bọn họ lại chưa phát hiện bóng dáng của Nhiếp Ngôn.
Theo lý thuyết Thần chi nhãn của bọn họ chắc có thể nhìn thấu ẩn hình của Nhiếp Ngôn, nếu không thì cũng có thể phát hiện một chút tung tích, trừ phi Nhiếp Ngôn tiềm hành đã xa hơn phạm vi tra xét của bọn họ.Bọn họ đang lúc tìm tòi ở phía trước thì mặt sau truyền đến một ít động tĩnh.
Trong lòng bọn họ giật mình, chẳng lẽ Nhiếp Ngôn đã lách ra đằng sau sao.- Hắn ở chỗ nào!Một Thánh Kỵ Sĩ hô, hắn quay đầu lại nhìn, lúc phát hiện Nhiếp Ngôn thì hắn đến gần bên cạnh Hắc Trác và Ngự Long.Bóng dáng của Nhiếp Ngôn rất nhạt, mơ hồ không rõ, chỉ hơi lướt qua.Động tác thật nhanh, tốc độ bôn chạy cũng thật nhanh!Khoảng cách năm sáu mười thước, mà Nhiếp Ngôn chỉ mất chưa đến 5 giây.Đám gamer còn chưa thấy được tốc độ như vậy, cho nên đầu óc nhất thời khựng lại.Bảy tám mươi Pháp Sư cách đó không xa đang muốn dùng ma pháp, nhưng bọn hắn phát hiện ma pháp của bọn họ vừa mới bắt đầu ngâm xướng, chỉ lập lòe lên một chút rồi biến mất vô tung.Ma pháp nguyên tố rất bất ổn, không thể ngưng tụ ma pháp!Mấy chục Chiến Sĩ mở ra Xung phong, muốn chặn lại Nhiếp Ngôn, nhưng phát hiện bọn hắn lại không đuổi theo kịp tốc độ của Nhiếp Ngôn.Nhiếp Ngôn quá nhanh, tốc độ bản thân hắn đã nhanh hơn nữa có cộng thêm tốc độ của Âm ảnh vũ bộ, lại dùng quyển trục gia tốc, còn nhanh hơn Xung phong của Chiến Sĩ mấy thành.Nhiều gamer như vậy muốn ngăn cản Nhiếp Ngôn, nhưng đối với Nhiếp Ngôn mà nói chỉ như thoáng qua không có tác dụng!Nhanh như sấm đánh đến bên cạnh Hắc Trác và Ngự Long.Giữa Nhiếp Ngôn và Hắc Trác chỉ còn lại có Ngự Long là Thánh Kỵ Sĩ!Ánh mắt Ngự Long b.ắn ra thần quang, tập trung vào Nhiếp Ngôn, nâng kiếm chắn giữa Hắc Trác và Nhiếp Ngôn.- Niết Viêm phải không, đến đây đi, để ta xem ngươi mạnh như thế nào.Ngự Long quát trầm một tiếng, bởi vì nguyên tố ma pháp không ổn định, tất cả thần thuật không thể thi triển, không thể thêm vào cầu nguyện, chỉ dùng Thánh quang chém về phía Nhiếp Ngôn.Tốc độ Ngự Long vung kiếm rất nhanh mạnh, khiến cho người ta có cảm giác khó có thể chống đỡ.Hắc Trác không ngờ Nhiếp Ngôn tới nhanh như vậy, muốn ngưng tụ ma pháp nhưng lại phát hiện nguyên tố ma pháp xịt, trong lòng xuất hiện cảm giác vô lực, hắn chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Ngự Long, hy vọng Ngự Long có thể ngăn cản Nhiếp Ngôn.Ngự Long vung kiếm, Nhiếp Ngôn tránh né.
Chủy thủ trong tay đâm tới trán Ngụ Long.Ngự Long phát hiện thân ảnh Nhiếp Ngôn chợt lóe lên, công kích của hắn thất bại nên trong lòng kinh hãi, tốc độ thật nhanh! Ánh mắt hắn bị hàn quang của chủy thủ chiếu thoáng qua, một thanh chủy thủ đâm đến mặt hắn, loại kỹ năng đánh chính diện này rất có thể là Kích vựng, hắn nhanh chóng dùng tư thế phòng ngự, một động tác chống đỡ, hắn đã không còn chút khí thế ban đầu, cũng không dám chính diện chống cự Kích vựng của Nhiếp Ngôn.
Bước chân mới hơi lui lại phía sau một bước nhỏ, bóng dáng Nhiếp Ngôn ở trước mắt lại biến mất, trong lòng hắn bỗng chấn động, Hắc Trác!Nhiếp Ngôn xoay người rất đẹp mắt, lướt qua người Ngự Long, tốc độ nhanh đến đỉnh cấp.Giống như thần linh chiếm được thần nhân phụ thân.Bước chân linh động như điệu múa, đây là Ảnh chi vũ đạo, bước nhảy của Đạo Tặc!Nhiếp Ngôn dường như lại nhớ tới kiếp trước, Đại Đạo Tặc cấp 180, cái cảm giác tốc độ và khống chế sinh tử không gì sánh được!Giờ khắc này, linh hồn của Nhiếp Ngôn từ hai thế kết hợp hợp làm một!Hai linh hồn vượt qua thời không va chạm phát ra tiếng rung, khiến cho Nhiếp Ngôn kíc.h thích, chìm vào say mê.
Kiếp trước ràng buộc hỗn loạn ngăn cản hắn đột phá Ảnh Vũ đã tan thành mây khói, trong lòng bỗng giật mình, hắn mới ngộ ra hiểu được chính mình thiếu là cái gì, chính là sự linh động yên bình vô ngã, tiêu sái ngạo tuyệt hậu thế, còn có khí thế vô cùng dứt khoát!Đây là Ảnh Vũ!Trong lòng hắn đã thông suốt rõ ràng.Hắn hoàn toàn coi nhẹ Ngự Long, giống như Thánh Kỵ Sĩ này hoàn toàn không tồn tại.Không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản bước chân của hắn! Thánh Kỵ Sĩ trước mắt này không thể, tất cả mọi người cũng không thể!Ngự Long cảm giác Nhiếp Ngôn từ bên cạnh mình xẹt qua, một cảm giác bị nhục nhã trào dâng trong lòng, đại kiếm quét ngang, chém về phía Nhiếp Ngôn, nhưng mà công kích của hắn lại thất bại một lần nữa.Nhiếp Ngôn tựa như một cái bóng, tựa như không tồn tại, cũng không thể nắm bắt được.Một cảm giác thất bại ngỡ ngàng xuất hiện trong lòng, tuy nói việc này cũng có quan hệ tới không thể thi triển thần thuật, nhưng mà hắn cảm giác được, mặc dù có thể thi triển thần thuật, hắn cũng không ngăn cản được Nhiếp Ngôn.
Tốc độ của Nhiếp Ngôn tựa như bước nhảy của yêu ma.Hắc Trác cảm giác Nhiếp Ngôn nhào đến, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà thanh chủy thủ phía trước như tử thần dính hắn như bóng với hình, khiến hắn hết sức tuyệt vọng.Không thể trốn thoát!Tư duy của hắn như bị rút hết, chủy thủ trúng cái trán hắn, mới chỉ chớp mắt mà Nhiếp Ngôn đến sau lưng hắn, liên tục là Bối thứ và Dịch cốt.Động tác gọn gàng lưu loát.
Không có một chút thừa thải.Ánh mắt Hắc Trác tối lại, ngã xuống mặt đất.Hoàn thành giết chóc, thân ảnh Nhiếp Ngôn bỗng tạm dừng, khiến thị giác người ta tạo thành hình thành sự tương phản mạnh mẽ.Lúc này chung quanh có năm sáu trăm người, tất cả đều ngây ngốc nhìn Nhiếp Ngôn và thi thể Hắc Trác ở chính giữa, thậm chí quên hoạt động.
Hắc Trác đã chết rồi?Từ lúc Nhiếp Ngôn xuất hiện, đến lúc Hắc Trác ngã xuống đất, tuyệt đối không quá 15 giây, thời gian 15 giây ngắn ngủi qua rất nhanh.Nhưng mà Nhiếp Ngôn lại làm ra một chuyện khiến người ta khó mà tưởng tượng được.Bị năm sáu trăm người tập trung nhìm chằm chằm, gi.ết ch.ết Hắc Trác!Lúc Ngự Long quay đầu, Hắc Trác đã chết, hắn ngây người ngẩn ngơ, hắn cũng không ngờ chỉ vừa quay đầu lại mà Hắc Trác đã chết.Thậm chí không có thời gian để người ta suy nghĩ và phản ứng.Hai người đối diện, ánh mắt Ngự Long nhìn về phía Nhiếp Ngôn, nâng ngang đại kiếm trong tay lên, kế tiếp là ta sao, đến đây đi, xem ngươi xử lý ta như thế nào!Nhiếp Ngôn cười