Nhiếp Ngôn buông mũ đội đầu xuống.
Hôm nay là ngày khai giảng rồi.
Cho dù hắn là tân sinh vừa mới nhập học có thể đi muộn vài ngày cũng được nhưng hắn rất nóng lòng muốn gặp lại Tạ Dao, cho nên liền thu dọn đồ đạc đi học.Cha, Mẹ Nhiếp Ngôn để phần đồ ăn sáng lại cho hắn và đã đi làm rồi.
Công ty vừa khai trương, còn rất nhiều chuyện bề bộn.Kiếp trước chỉ có một mình Nhiếp Ngôn ở trong tòa biệt thự này, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, cô đơn, vì vậy trong tâm lý tuổi mới lớn của hắn mới nảy sinh tư tưởng phản nghịch.
Kiếp này đây hắn sẽ không lạc bước vào đường cũ nữa.Đưa đón Nhiếp Ngôn là một tài xế tầm 50 tuổi, Nhiếp Ngôn ngồi lên xe đi học.Trường trung học Hoa Đại.
Ngôi trường trong kiếp trước mà Nhiếp Ngôn vô cùng quen thuộc, lưu giữ rất nhiều kỉ niệm và hồi ức của hắn.Môi trường ở đây rất tốt, lối đi xanh um, hai bên mọc đầy hoa cỏ, suối nước róc rách, khiến người ta cảm thấy rất trong lành, tươi đẹp.
Hai bên là những cây hoa quế xanh ngắt mọc thành hàng dài.
Bây giờ vẫn chưa đến mùa hoa, Nhiếp Ngôn vẫn còn nhớ, đến mùa hoa nở, hương thơm nồng nàn của nó nhẹ nhàng lan đi rất xa, rất xa.Tất cả kỷ niệm bỗng chốc ùa về.Lịch sử dù nảy sinh một vài biến hóa, nhưng đa số vẫn như cũ, tuân theo quỹ tích phát triển của kiếp trước, cho đến chừng nào Nhiếp Ngôn lại nhúng tay vào khiến nó phát sinh sai lệch.Trong phòng học của cao nhị ban 3 (lớp 11-3) đã có rất nhiều học sinh, một học kỳ mới đã bắt đầu.
Mọi người đang ríu rít trò chuyện, túm tụm từng đám, từng đôi một, cười nói rôm rả rồi mới có thể vào học.Đây là phòng Media, bàn học cũng chính là những máy vi tính, ngồi rất thoải mái.
Cơ sở trang thiết bị ở đây rõ ràng tốt hơn nhiều so với trường trung học ở Ninh Giang của Nhiếp Ngôn.Nhiếp Ngôn đưa mắt tìm trong đám đông, cuối cùng cũng nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc trong tầm mắt.
Nàng mặc một chiếc áo T shirt vàng phối cùng váy màu lam nhạt, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, nụ cười của nàng lại tươi tắn long lanh, khiến nàng vô cùng nổi bật giữa đám đông, rực rỡ chói mắt.Chung quanh nàng có đến bảy tám nữ sinh, đang buôn những chuyện diễn ra trong kì nghỉ hè, bộ dạng cười nói hết sức vui vẻ.Dáng người mỹ lệ kia như hòa làm một với hình bóng từ lâu đã khắc sâu trong tâm khảm của Nhiếp Ngôn khiến tâm trí của hắn không thể nào yên ổn được.Đã trải qua hai kiếp, tâm tính của hắn cũng trưởng thành hơn, nhưng tình cảm của hắn lại càng vì bị đè nén lâu ngày mà càng trở nên sâu nặng.Hồi lâu, Nhiếp Ngôn mới kìm nén được những kích động trong lòng, đi tới chỗ Tạ Dao.Tạ Dao thấy một người đi lại phía mình, tò mò nhìn Nhiếp Ngôn mấy lần nhưng chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng khi nhìn kỹ gương mặt Nhiếp Ngôn lại không tài nào nhớ ra được.“Xin chào.” Nhiếp Ngôn chào Tạ Dao.Tạ Dao gật đầu, nét mặt hơi nghi hoặc, nói: “Xin chào, mình cảm thấy như đã từng gặp bạn ở đâu đó, bạn là?”“Ta là Nhiếp Ngôn, Nhiếp là hai lỗ tai, Ngôn là ngôn ngữ.” Nhiếp Ngôn tự giới thiệu.“A, ra là bạn!” Tạ Dao nói, biểu tình ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nàng nhớ tới lần đầu gặp Nhiếp Ngôn ở Ninh Giang, khi đó vóc dáng của Nhiếp Ngôn còn gầy gò, bây giờ lại khỏe mạnh vạm vỡ, so với trước giống như là hai người khác nhau, ngay cả dáng người cũng cao hơn trước rất nhiều.Nhiếp Ngôn cười nói: “Cuối cùng bạn cũng nhớ được.
Ta vừa mới chuyển trường tới đây, là học sinh mới của lớp này, mong được giúp đỡ.”“Trùng hợp thế, hoan nghênh!” Tạ Dao vui vẻ nói.
Nhìn Nhiếp Ngôn, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra một hình bóng khác.
Người kia ở trong trò chơi là lãnh đạo của một đại bang hội, phong vân một cõi nhưng không biết là ai, ở đâu giữa thế giới rộng lớn này.
Hai người vậy mà lại có vài phần tương tự.
Nhớ tới người kia cũng là người khiến nàng ngưỡng mộ, trong lòng bỗng rung động làm mặt nàng hơi ửng lên.“Cám ơn.” Nhiếp Ngôn gật đầu.Một nữ sinh bên cạnh lấy khuỷu tay huých Tạ Dao, bà tám hỏi: “Hắn là ai thế?”“Đúng đúng, mặt mũi cũng khá tuấn tú, dáng người cũng không tệ nha.
Có phải bạn trai của ngươi không đó.” Một nữ sinh khác cười hì hì trêu tiếp.“Không phải, các ngươi đừng nói lung tung.
Chỉ là một người bạn mới quen gần đây thôi.” Tạ Dao xấu hổ giải thích, cười xin lỗi Nhiếp Ngôn: “Các nàng vẫn quen thói như vậy, ngươi đừng để ý.”Xa xa có một người quan sát tình huống nơi này, liền đi tới.Khi Nhiếp Ngôn thấy người đó, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đúng là Lưu Thụy.
Không phải oan gia không gặp mặt mà.
Ân oán giữa hắn và Lưu Thụy, không thể một lúc mà nói cho rõ ràng được.
Kiếp trước nếu không phải tại Lưu Thụy hết lần này đến lần khác đả kích hắn, hắn cũng sẽ không tự ti đến như vậy.
Luận về gia thế, tướng mạo hay học hành, hắn đều không thể so được với Lưu Thụy.
Sau này khi đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, hắn mới hiểu được, tình cảm và những điều đó không hề liên quan gì tới nhau.
Nhưng đợi đến khi hắn hiểu ra thì hắn đã bỏ lỡ Tạ Dao mất rồi.Kiếp này đây, hắn muốn đoạt lại tất cả.
Còn Lưu Thụy ư, chắc chắn sẽ dẫm nát hắn dưới chân mình.
Kiếp trước hắn đã đối xử với mình như thế nào, Nhiếp Ngôn sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ cho hắn.“Xin chào, xin hỏi ngươi là ai?” Lưu Thụy vươn tay nói, bày ra vẻ mặt tươi cười tuấn tú tự cho mình là một vầng mặt trời chói lọi.“Xin chào, ta là Nhiếp Ngôn, vừa mới chuyển trường tới đây.” Nhiếp Ngôn rất có phong độ bắt tay Lưu Thụy.
Tâm trí trưởng thành hơn, hắn cũng hiểu được, có vài điều dù chỉ là làm mặt vẫn phải làm, nhất là khi ở trước mặt Tạ Dao.
“Hèn chi, mà ngươi và Tạ Dao có quen nhau trước ư?” Lưu Thụy hỏi.
Khi thấy Nhiếp Ngôn, trong lòng hắn cảm thấy một chút nguy cơ, đây là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ!“Có gặp qua một lần.” Nhiếp Ngôn cười nói.
Dáng vẻ hắn vẫn tự nhiên, chẳng hề có bất kỳ chút địch ý nào.Lúc này Lưu Thụy mới thả lỏng tâm tình xuống một chút, còn tưởng rằng quen thân, hóa ra chỉ mới gặp nhau một lần.Tạ Dao có chút bực mình, Lưu Thụy cũng quá quan tâm tới chuyện của nàng đi.
Tạ Dao vốn cũng có chút hảo cảm đối với Lưu Thụy, cảm thấy hắn rất tài hoa, mặc dù làm gì cũng đều làm tốt nhất, nhưng sau này khi những mối quan hệ của nàng dần dần mở rộng, mới hiểu trước kia nàng đã quá ngây thơ, người giống như Lưu Thụy vậy ở đâu cũng có.
Những khuyết điểm của Lưu Thụy lại dần bộc lộ, lúc nào cũng tự