Nhiều đạo tặc đồng thời tấn công như vậy, Hồ Ly Bán Tỉnh có là thần tiên cũng khó thoát.
Có một thành ngữ: “Song quyền nan địch tứ thủ”.
Hồ Ly Bán Tỉnh đánh bay 6 tên đạo tặc, cuối cùng bị Mạch Thứ chớp đúng thời cơ, trúng phải kỹ năng Chóng Mặt của hắn.Lúc này, các chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc từ hai bên Hồ Ly Bán Tỉnh vọt tới, nỗ lực giải vây cho hắn.
Lập tức cũng có mười mấy đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm xông lên ngăn lại.Có 5 tên đạo tặc ồ ạt công kích Hồ Ly Bán Tỉnh, chỉ có điều hắn là Chiến sĩ máu dày, toàn thân mặc giáp khải phòng ngự, làm sao có thể chết dễ dàng như thế?“Nhanh tay lên một chút.”Mạch Thứ trầm giọng quát.
Thời gian của bọn họ không nhiều, hắn đi vòng tới trước mặt Hồ Ly Bán Tỉnh, bồi tiếp một kích Chóng Mặt.Ngay lúc ấy, một ánh đao sắc lạnh trắng như tuyết lóe lên, đâm thẳng tới trán của Mạch Thứ khiến hắn phải nheo mắt lại.Ngọn chủy thủ ấy, sắc bén, chính xác lại hung mãnh vô cùng.
Tựa như một con rắn độc!Mạch Thứ chỉ mới tấn công được một nửa đã phải nhanh chóng lui về.Hắn thi triển Tật Tốc, vội vàng thối lui để né đòn.“Quá nhanh”.
Mạnh Thứ hít mạnh.
Thấy thanh chủy thủ lao đến, liền thi triển Đón Đỡ, âm thanh của hai cây chủy thủ va vào nhau vang lên cái choang.Hắn thối lui khoảng 3, 4 mét, mồ hôi lạnh rịn ra.
Hắn cảm giác tựa như bị hàn ý trên cây chủy thủ kia giống kim châm bắn vào trán, khiến hắn đau nhói lên.Cảm giác vừa rồi là sao? Thật không muốn nghĩ lại.Chỉ thấy một bóng người trong suốt, nhàn nhạt lóe lên, nhanh đến mức không nhìn ra được.Năm tên đạo tặc bên cạnh rất kinh ngạc, tại sao Mạch Thứ lão đại lại không động thủ?Ngay lúc ấy, một thanh chủy thủ xuất hiện ngay trước cổ một tên đạo tặc trong bọn, chỉ cách có một ngón tay.
Thanh chủy thủ xuất hiện tựa u linh, không hề có dấu hiệu nào báo trước.
Giống như là Lưỡi hái của Tử thần!Trên thân cây chủy thủ sắc bén đó đầy những vết răng cưa, dáng vẻ quái dị của Phân Cát chi nhận càng khiến người ta thấy rét lạnh.Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, những răng cưa sắc lạnh ấy dễ dàng cắt ngang cần cổ yếu ớt của tên đạo tặc kia, lớp da cổ của hắn rách ra, máu tươi xối xả.Đẹp đẽ! Rực rỡ!Như một đóa anh túc đang nở rộ!- 630.Bôi Hầu! Bạo kích, giết người trong chớp mắt.
Sinh cơ của tên đó bị rút sạch, lập tức ngã xuống.Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cả đám đạo tặc nhất thời không kịp phản ứng.Đúng lúc ấy, Hồ Ly Bán Tỉnh thoát khỏi chế trụ, thi triển kỹ năng Hồi Toàn Trảm, kiếm khí từ thanh đại kiếm trong tay bắn ra bốn phía, xoáy như vòi rồng, lưỡi kiếm múa tới.Bọn đạo tặc bị kiếm khí chấn lui về sau mấy bước, tới lúc này bọn hắn mới nhìn thấy một bóng người bên cạnh Hồ Ly Bán Tỉnh đang từ từ hiện ra, tất cả đều ngây người.Sau khi giết người, trạng thái ẩn hình của Nhiếp Ngôn cũng biến mất.Cuồng tặc Niết Viêm!Tất cả đạo tặc bỗng dưng đều cảm thấy hít thở không thông, quên cả việc công kích.Nhiếp Ngôn vừa xuất hiện thì 6 đạo tặc đã 1 thối lui, 1 chết.
Chỉ còn lại 4 tên, nhưng chỉ sợ cũng không thể nào xoay chuyển.Hồ Ly Bán Tỉnh đã hết choáng, ngay lập tức uống một bình hồi máu cấp tốc, lượng máu bắt đầu hồi phục.“Ngươi chậm một bước là ta mất mạng rồi.”Hồ Ly Bán Tỉnh nói, lượng máu của hắn chỉ còn lại khoảng 39%.
Không thể không thừa nhận công kích của đám đạo tặc này rất mạnh, nếu 6 người này tấn công thêm chốc lát nữa, hắn chắc chắn phải chết.“Xem ra, ta vẫn tới kịp.”Nhiếp Ngôn cười.Hắn nhìn quanh, rồi nhìn chằm chằm vào Mạch Thứ, ở đây, e rằng chỉ có Mạch Thứ mới đủ khả năng đánh với hắn một trận.Những đạo tặc khác định đánh lén Hồ Ly Bán Tỉnh nhưng không thành, bởi các chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã tràn vào.Cả đám đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm bị giết rầm rầm.“Lão đại, chúng ta tới rồi.”Một thuẫn giáp chiến sĩ mặc nguyên bộ sáo trang Hoàng Kim lên tiếng, rồi nhào đến chỗ bốn tên đạo tặc bên cạnh Hồ Ly Bán Tỉnh.Mấy chục đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm binh bại như núi lở, đã không còn cơ hội giết Hồ Ly Bán Tỉnh nữa.
Mạch Thứ tiến vào trạng thái tiềm hành, chạy ra ngoài.Cuồng tặc Niết Viêm, quả là danh xứng với thực!Lần giao thủ này, chỉ ngắn ngủi có vài giây, nhưng cũng khiến cho Mạch Thứ hiểu được, khoảng cách giữa hắn và Nhiếp Ngôn còn cách nhau rất xa, chỉ như trứng chọi với đá.
Hắn thật sự bị công kích hung mãnh của Nhiếp Ngôn chấn nhiếp.Nhiếp Ngôn thấy Mạch Thứ tiềm hành, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Muốn chạy ư? Không dễ vậy đâu!Hai bên mắt của Nhiếp Ngôn chợt nổi gân xanh, tròng mắt đỏ sẫm như máu tựa một ác ma khiến người khác sợ hãi.
Chân Thật Chi Nhãn! Lập tức thấy được một bóng người nhàn nhạt đang phóng ra bên ngoài.Bóng Tối Vũ Bước!Nhiếp Ngôn bỗng nhiên biến mất, tăng tốc độ lên nhanh nhất, cấp tốc áp sát Mạch Thứ.Mạch Thứ đang chạy như điên bỗng cảm thấy lạnh người, tựa như có một đôi mắt quét tới sau lưng.
Chỉ một khắc sau, một luồng hơi thở lạnh buốt đã từ phía sau ập tới.Khí thế như cầu vồng, nhanh đến ngỡ ngàng.Đúng là Cuồng tặc Niết Viêm rồi.Là người khác, không có khả năng nhanh đến mức đó.
Mạch Thứ không ngờ Nhiếp Ngôn đuổi theo lẹ đến vậy, một thứ cảm giác hít thở không thông như đang bị mãnh thú truy đuổi dâng lên.
Hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.Chỉ riêng danh xưng Cuồng tặc, đã khiến cho kẻ khác cảm thấy bị áp bức.
Hơn nữa, phong cách chiến đấu lạnh lùng, dứt khoát của Nhiếp Ngôn, về mặt tâm lý cũng đã đánh tan nhuệ khí của kẻ địch.Cuồng tặc Niết Viêm, đây là vinh dự của Nhiếp Ngôn đồng thời cũng là sự uy hiếp đối với kẻ khác.Tử Vong Vũ Bước!Chỉ thấy bước chân của Nhiếp Ngôn thoáng như chậm lại một chút, lúc hắn chạy để lại từng bóng hư ảnh phía sau, thân thể hoàn toàn biến mất, không một chút xao động.Đây là một cảm giác kỳ diệu, những ai chưa từng thi triển Tử Vong Vũ Bước, sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được.Mạch Thứ vẫn đang chạy đi bằng một tốc độ nhanh nhất, hắn có thể cảm thấy Nhiếp Ngôn đang đuổi càng lúc càng gần.
Bước chân của tử thần càng lúc càng áp sát.
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên cảm thấy sự truy đuổi phía sau hoàn toàn biến mất, một chút dấu vết cũng không còn.Hắn nghi hoặc, sao lại vậy? Không lẽ tên kia bỏ đi? Không đúng!Thứ cảm giác nguy hiểm càng dâng lên mãnh liệt, hắn xoay người, chuẩn bị nghênh chiến.Một thanh chủy thủ đầy răng cưa sắc bén đã xuất hiện trước trán hắn, hàn khí toát ra lạnh người.
Mạch Thứ đang định ngăn cản, hắn vừa mới thi triển Đón đỡ, thanh chủy thủ ấy bỗng dưng biến mất.Hẵn bỗng phát hiện ra cả người không thể nào di chuyển được nữa, tựa như có một sợi dây vô hình đang trói hắn lại.Đây là kỹ năng Kinh Sợ của Nhiếp Ngôn!Chỉ trong một khoảnh khắc, Nhiếp Ngôn đã xuất hiện sau lưng hắn, chủy thủ trong tay thi triển Chấn Kích.Những lưỡi răng cưa dễ dàng cứa vào.
Mạch Thứ lâm vào choáng váng!Công kích của Nhiếp Ngôn quá nhanh, ngay cả cơ hội để hắn ngăn cản cũng không có.Bối Thứ! Dịch Cốt! Sau khi Nhiếp Ngôn bồi thêm vài công kích bình thường, Mạch Thứ đã ngã xuống mất mạng.“Này, sao người của Ngưu Nhân Bộ Lạc các ngươi còn chưa tới?”Hồ Ly Bán Tỉnh quay sang hỏi, nhưng bên cạnh làm gì còn có bóng dáng của Nhiếp Ngôn nữa? Hắn hơi ngẩn ra, lúc hắn đưa mắt nhìn ra xa, vừa kịp thấy Nhiếp Ngôn giết chết Mạch Thứ ở cách đấy 20 mét.“Má nó, cũng quá nhanh đi!”Mới bao lâu? Nhiều nhất là hơn chục giây, chỉ vừa chớp mắt một cái, Nhiếp Ngôn đã ở cách xa hơn hai mươi mét, giết chết một tên đạo tặc!“Tên đạo tặc kia là ai?”Hồ Ly Bán Tỉnh thấy tên đạo tặc mà Nhiếp Ngôn vừa giết chết nhìn khá quen mắt.“Đệ nhất đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm, tên Mạch Thứ thì phải!”Lúc này Hồ Ly Bán Tỉnh mới nhớ tới tên Mạch Thứ kia là kẻ nào, tên đó vô cùng khó chơi, không biết bao nhiêu người của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã chết trên tay hắn.
Kết quả, đã bị Nhiếp Ngôn giết.
Mà chỉ mới mấy giây thời gian?“Má, tên Niết Viêm kia cũng quá yêu nghiệt.”Hồ Ly Bán Tỉnh không khỏi thán phục, thốt lên.
Đây còn là người sao?Nhiếp Ngôn rốt cuộc là tu luyện kiểu gì?Mạch Thứ bạo ra hai món trang bị, một trong đó là bì giáp cấp Ám kim, tuy rằng thuộc tính không tệ nhưng đem so với trang bị Á truyền kỳ trên người Nhiếp Ngôn thì còn kém nhiều lắm.
Thứ còn lại là một mảnh da dê cổ xưa, đã bị hư hại một chút.Tạp Hi Nhĩ Dương bì chi quyển (tàn phiến): Ký ức của Truy tầm giả, 1/3.Trên mảnh da dê kia đầy những đường vẽ cổ quái.Tạp Hi Nhĩ là một nữ đạo tặc trong truyền thuyết, có kẻ nói rằng nàng là một người ưa tầm bảo, thích đi khắp nơi để tìm báu vật.
Nghe đâu nàng tìm được một bảo vật từ dưới lòng đất xa xôi, đã chôn giấu nó ở một nơi nào đó.
Thế nhưng, nàng bị ma vật ở dưới lòng đất đuổi giết, hoàn toàn biến mất.
Chỉ để lại vài mảnh tàn phiến