Tội Vực Hắc Liên đối với Yểu Yểu mà nói là một vật phẩm tối quan trọng, cái này quan hệ đến việc nàng có thể có được một cái skill thánh đường ma pháp hay không.Ngưu Nhân Bộ Lạc hiện đang quá thiếu ma pháp cao cấp.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Nhiếp Ngôn đã để cho mọi người đi tìm kiếm thu mua ma pháp cao cấp.
Nhưng số người học được vẫn là rải rác, không nhiều lắm.
Những thứ như ma pháp cao cấp này, không phải một sớm một chiều mà có thể trang bị đủ, công hội cần phải từ từ tích lũy.Thế nên mỗi ma pháp cao cấp đều là vô cùng trân quý.Đối với công hội mà nói lại càng trọng yếu.Nhiếp Ngôn giúp Yểu Yểu lấy được thánh đường ma pháp cũng chính là đang trợ giúp bản thân hắn.Ngưu Nhân Bộ Lạc cần cao cấp ma pháp.Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu tới gần Tội Vực Hắc Liên.
Bông hoa sen đen từng cánh tĩnh lặng tách ra tựa như những mảnh thủy tinh vậy, óng ánh, trong suốt, lại mang theo một chút hồng phấn như những huyết ti, trải đầy trên cả bông hoa.Cách đó không xa, Nhiếp Ngôn bơi về phía Tội Vực Hắc Liên.
Trước tiên nắm lấy tới tay đã rồi nói sau.Yểu Yểu bơi cách Nhiếp Ngôn một khoảng hai ba mã.
Nàng không dám cách quá xa.
Là một ma pháp sư, nếu như bị quái vật chằm chằm nhắm đến là rất nguy hiểm.
Nàng lại thuộc lớp nhân vật giáp vải yếu ớt, căn bản không có cách nào chống cự nổi công kích của quái vật.Hoa sen đen tỏa mùi thơm, tĩnh lặng mà phiêu đãng.Tinh thần Nhiếp Ngôn hơi khẩn trương.Tới bên cạnh Tội Vực Hắc Liên, bỗng một luồng nước lạnh từ phía sâu trong đáy hồ cuồn cuộn bốc lên, xoay tròn thành một vòng xoáy, thiếu chút nữa cuốn hắn theo.Trong lòng nghiêm nghị cả kinh, một cảm giác nguy cơ lặng yên dâng lên trong lòng hắn.Đáy hồ hắc ám bên dưới như có con gì đó đang bơi qua.
Có thể là quái vật thủ hộ Tội Vực Hắc Liên.Mặc kệ! Tay Nhiếp Ngôn với tới thân hoa sen, đem nó ngắt xuống.Bỏ Tội Vực Hắc Liên vào ba lô, Nhiếp Ngôn quay đầu nói với Yểu Yểu:“Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!”Trở lại bờ bên kia, sau đó đọc hồi thành quyển trục là bọn họ có thể rời khỏi.Nhiếp Ngôn vừa dứt lời, cả hồ nước chợt biến đổi, một dòng nước xiết từ đâu cuộn tới, như làn sóng lớn đánh về phía Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu.“Bám lấy ta mau!”Nhiếp Ngôn trầm giọng quát, tay trái vòng qua eo Yểu Yểu, ra sức bơi về phía bờ bên kia.Oanh một tiếng.
Làn sóng lớn nặng nề đập xuống, nện hai người chìm vào dòng nước.
Cả hai không ngững giãy dụa.“Niết Viêm, ngươi đi trước đi, nhanh nhẹn của ngươi tương đối cao, có thể bơi ra ngoài!”Yểu Yểu nói.
Là một pháp sư, chỉ số nhanh nhẹn của nàng rất thấp cho nên tốc độ bơi cực chậm.
Lúc nàng bơi được 5, 6 mét thì Nhiếp Ngôn có thể đã bơi được cả chục mét rồi.Nhiếp Ngôn im lặng không trả lời.
Vứt bỏ phụ nữ để chính mình chạy thoát.
Nói ra chẳng phải phỉ nhổ vào mặt ca sao.Mạch nước ngầm từ đáy hồ mãnh liệt cuốn theo Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu.
Hai người chỉ còn cách bám chặt lấy nhau.
Nước chảy bèo trôi, hai người đã không còn năng lực tự chủ khống chế phương hướng.Bị dòng loạn lưu hoàn toàn áp chế.
Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu, cả hai người chỉ có thể bảo đảm cầm tay nhau không để bị tách rời.
Trong khoảng khắc vội vàng ấy, Nhiếp Ngôn cơ hồ đem toàn thân cao thấp, lồi lõm của Yểu Yểu sờ qua mấy lần.
Này cũng là bất đắc dĩ a.
Tay hắn giữ chặt Yểu Yểu, mấy lần đều thiếu chút nữa vuột mất.
Dưới dòng nước ngầm mãnh liệt xô đẩy, thực sự thì hắn cũng không còn tâm tình mà cảm giác được tay mình đang ở đâu nữa.Yểu Yểu có cảm giác mãnh liệt ngày càng hít thở không thông.
Việc này làm nàng có chút choáng váng.
Nàng chỉ cảm giác được một bàn tay to lớn đang gắt gao giữ lấy nàng, đem đến cho nàng chút cảm giác yên ổn, an toàn.Một dòng nước xiết nặng nề đập trúng lồng ngực Nhiếp Ngôn, cuốn cả hai người cùng nhau chìm xuống đáy hồ.Yểu Yểu vốn thời gian nhịn thở đã không dài lắm.
Nếu như không cách nào lên đến trên mặt nước hít một ngụm không khí, nàng sẽ bị dìm chết.Nghĩ tới đây tâm tình Nhiếp Ngôn trở nên vô cùng khẩn trương.
Áp lực của nước dưới đáy hồ cực lớn làm cho hắn không cách nào mở miệng nói chuyện.
Hắn cảm giác được xung quanh đang có thứ gì đó bơi qua cực kỳ nhanh.
Chúng đang nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu, coi hai người như thức ăn ngon.Nhiếp Ngôn gian nan mở to hai mắt.
Tận sâu dưới đáy hồ dường như có ánh sáng nào đó, hắn cắn răng, kéo Yểu Yểu bơi về phía ấyLuồng ánh sáng phía trước không biết là từ chỗ nào truyền tới.
Càng gần đến nơi, ánh sáng càng mãnh liệt.
Cuối cùng, trước mắt chỉ còn lại một mảnh bạch quang.Phảng phất như vượt qua thời không.Đầu óc Nhiếp Ngôn choáng váng, mơ hồ.
Ở giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, tay hắn vẫn là gắt gao nắm chặt tay Yểu YểuKhông biết qua bao lâu, Nhiếp Ngôn cuối cùng tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Nhìn quanh, đây là một phiến bình nguyên cô tịch hoang vắng.
Từng cơn gió thổi qua, đem theo bão cát khắp trời.Đây là đâu?Ngẩng đầu nhìn lên trời rồi ngó xuống đất, xung quanh chỉ có cát vàng.Hệ thống: Ngươi phát hiện ra lĩnh vực của Trạch Ân Nạp Đức.Trạch Ân Nạp Đức? Đây chính là vua của long tộc trong truyền thuyết!Nhiếp Ngôn chuyển biến suy nghĩ.
Trạch Ân Nạp Đức dùng sức một người, thành lập lên đế quốc long tộc Hi Bá Thụy Tư, thống trị đế quốc nhân loại tới 2.900 năm.
Đây chính là niên đại hắc ám.
Chẳng lẽ tin tức lấy được lúc trước, thanh kiếm của vua rồng Trạch Ân Nạp Đức ở chỗ này.Trong số các nhân vật NPC truyền kỳ được lưu danh trong lịch sử, Trạch Ân Nạp Đức tuyệt đối là một tồn tại mang tính thần thoại.
Các NPC kia đem so sánh với hắn cũng giống như đom đóm đọ ánh sáng với mặt trăng vậy.
Vị vua long tộc tàn bạo, trong cái niên đại hắc ám kia, lão hoàn toàn xứng đáng được coi là vương giả.Nhiếp Ngôn đương nhiên không cho rằng hắn có đủ thực lực để lấy được thanh kiếm của vua rồng Trạch Ân Nạp Đức.
Cái vũ khí này hoàn toàn xứng đáng là vũ khí của thần.
Trạch Ân Nạp ĐỨc tuyệt đối xứng đáng là thần!Trong lúc vô tình, bị đưa tới lĩnh vực của Trạch Ân Nạp Đức.
Nhiếp Ngôn có chút tâm tình bất định, không biết ở đây sẽ gặp phải cái gì?Nhiếp Ngôn xoay người, lại phát hiện như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Quay sang mới thấy Yểu Yểu đang nằm trên người hắn.“Yểu Yểu”Nhiếp Ngôn vỗ nhẹ, Yểu Yểu lúc này mới từ trong mê man tỉnh lại.Yểu Yểu mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở, điệu bộ còn đang buồn ngủ.“Nhiếp Ngôn.
Chúng ta đang ở đâu? Nơi đây là nghĩa địa phải không?”Yểu Yểu nhìn quanh bốn phía rồi nghi ngờ hỏi.
Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi bị dòng nước xiết cuốn đi.
Làm sao đột nhiên lại đến nơi này?“Chúng ta đã đến một cái địa đồ nhiệm vụ!”Nhiếp Ngôn trả lời.
Nơi đây hẳn là địa đồ nhiệm vụ.
Được ẩn tàng thực thần bí, ở tận dưới đáy hồ tĩnh mịch.
Kiếp trước, không biết tên game thủ nào đã đến dược chỗ này mới có thể có được tin tức về Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm rồi truyền ra ngoài.Bất quá, Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm đến cùng là như thế nào, ai cũng không biết rõ.
Dù sao thì cho đến bây giờ, thanh vũ khí kia cũng chưa từng xuất hiện qua trong tầm mắt bất cứ ai.Nghe nói, chỉ khi có được thánh linh chi tâm của Thánh kỵ sĩ mới có thể khống chế nổi thanh kiếm thần bí mà cường đại này.
Nếu không sẽ bị chính thanh kiếm thôn phệ.Những thứ này một lần nữa được