Nhiếp Ngôn lên trang chủ tìm kiếm tin tức về nữ hoàng Phỉ Na Tư.Trên đó có một đoạn giới thiệu về nữ hoàng Phỉ Na Tư, nữ hoàng Phỉ Na Tư là người cầm quyền của một bộ tộc thời xưa, bộ tộc này sùng bái loài nhện, họ sinh sống trong lòng đất, thường xuyên tấn công chủng tộc khác, cả nhân loại lẫn hắc tinh linh dưới lòng đất hay đọa lạc nhân loại đều bị họ coi là đồ ăn, họ là một tộc ăn thịt người.
Người ngoài gọi bọn họ là chu (nhện) nhân tộc.Đây là một đoạn ngắn giới thiệu bối cảnh, Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua một chút.Từng thủ vệ địa huyệt ngã xuống đất, thi thể đầy đường.Tiết tấu của đoàn đội rất có trình tự, mọi người vững bước tiến lên.Rất nhanh, hơn hai mươi phút sau, chỉ còn lại một thủ vệ địa huyệt cuối cùng.
Tên thủ vệ địa huyệt này cũng là tinh anh cấp 50 nhưng cả người đỏ tươi, khác hẳn với những tên thủ vệ địa huyệt da xanh kia.“Tên thủ vệ địa huyệt này không giống bình thường, đây có thể là quái nhiệm vụ!” Thôi Xán Đao Quang nói, trọng thuẫn trong tay hắn tạo một cái thuẫn kích tại người thủ vệ địa huyệt.Tỏa chí nộ hống!Thôi Xán Đao Quang hét to một tiếng, hấp dẫn thù hận của thủ vệ địa huyệt.Một đám pháp sư phía sau thi triển ma pháp công kích thủ vệ địa huyệt, Nhiếp Ngôn lách tới phía sau thủ vệ địa huyệt, Trạch Ân Nạp Đức Chi Kiếm vung chém không ngừng, một loạt chỉ số thương tích hơn 500 điểm bay trên đầu thủ vệ địa huyệt.Từng đám ma pháp nổ tung trên người thủ vệ địa huyệt, ánh lửa văng khắp nơi.Thôi Xán Đao Quang từ từ kéo thủ vệ địa huyệt tới bãi đất trống cách đó không xa.
Các đội viên phân tán khắp nơi, có tổng cộng 7 chiến sĩ, 1 thánh kỵ sĩ, 3 đạo tặc, 6 pháp sư, 2 mục sư, 19 người tất cả, đoàn đội có hơi nhiều chiến sĩ nhưng cũng có thể xem như hợp lí.
Nhiều chiến sĩ thì có chỗ tốt là bức tường người phía trước khá dày.Thủ vệ địa huyệt ở giữa không ngừng xông loạn, muốn khai phá vòng vây nhưng đám chiến sĩ kìm kẹp rất tốt, không để nó có cơ hội.Các đội viên tấn công liên tục, lượng máu của thủ vệ địa huyệt gần tới mức 20%, nó rống giận rít gào một tiếng, thân thể không ngừng phình to.
Cả người trở nên đỏ chói, vô cùng yêu dị.Thủ vệ địa huyệt vung giáo dài, xuất ra một cái chấn kích, bọn Thôi Xán Đao Quang bị chấn choáng váng, phải lùi lại.Trong tích tắc thủ vệ địa huyệt thi triển chấn kích, Nhiếp Ngôn dùng tật phong bộ, tránh được chấn kích của thủ vệ địa huyệt.Thủ vệ địa huyệt xông khỏi vòng vây của đám người Thôi Xán Đao Quang, Thủy Sắc Yên Đầu, sau đó vung giáo dài đánh về phía các pháp sư.Nhiếp Ngôn bỗng xuất hiện ở phía trước thủ vệ địa huyệt, bụi thiểm quang trong tay nổ đánh bùm.
Một luồng ánh sáng bỏng mắt bắn ra bốn phía làm thủ vệ địa huyệt kêu thảm thiết, thị lực của nó vốn không lớn, bị bụi thiểm quang chiếu vào, trước mắt nó tối đen, đi loạn như ruồi bọ.Bụi thiểm quang của Nhiếp Ngôn được dùng vừa đúng lúc.
Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, thủ vệ địa huyệt có lẽ đã thịt hết đám pháp sư phía sau.Con quái này thật trâu bò! Mọi người không khỏi cảm thán, nó so với mấy tên thủ vệ địa huyệt tinh anh khác khó đối phó hơn.Một đám pháp sư vội vàng tản ra.Thủ vệ địa huyệt khôi phục tầm nhìn nhưng bụi thiểm quang nổ tung trước mặt làm nó tiếp tục lâm vào trạng thái mù lòa.
Hai đợt bụi thiểm quang vẫn còn tác dụng, đến lần thứ ba thì không còn hiệu quả nữa.Các pháp sư càng đánh càng mạnh mẽ, nhất là đám người Đường Nghiêu, ma pháp công kích dường như không ngừng.
Không thèm quan tâm tới thù hận, cứ ra sức đánh trước rồi nói sau.Đám người Thôi Xán Đao Quang tỉnh lại từ trạng thái choáng váng, lao tới vây lấy thủ vệ địa huyệt.Lượng máu của thủ vệ địa huyệt không ngừng đi xuống, cuối cùng cũng gần tới đáy.“Nó sắp treo, mọi người động tác nhanh lên!” Nhiếp Ngôn khẩn trương chỉ huy trong kênh tổ đội.Một đám đội viên gia tăng công kích, một đạo ma pháp cuối cùng của Đường Nghiêu nổ tung trên người thủ vệ địa huyệt, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, toàn thân đỏ bừng, cái đầu càng phình to tựa như một quả khí cầu.“Mọi người mau tránh!” Nhiếp Ngôn đột nhiên có dự cảm xấu.Đám người Nhiếp Ngôn, Thôi Xán Đao Quang lập tức chạy tứ tán như điên.
Thân thể của thủ vệ địa huyệt ngày càng phình to, cuối cùng đạt tới giới hạn, nổ oành một tiếng.
Máu bắng khắp nơi, phun ra ngoài tạo thành một đợt phong huyết quét qua mọi người, cuốn Thôi Xán Đao Quang, Thủy Sắc Yên Đầu và năm chiến sĩ khác vào.Các pháp sư đứng ở rất xa cũng cảm giác được một cỗ sóng xung kích mạnh mẽ.Ở giữa là thi thể của thủ vệ địa huyệt, một con vật màu sắc sặc sỡ chui ra, phần thân và tay nó là lông tơ cứng nhọn, hai bên má là lưỡi câu sắc.
Nó là ký sinh trong thân thể thủ vệ địa huyệt.Trừ bỏ những đặc điểm kỳ dị đó, nhìn gần thì những chỗ khác của nó cũng giống như người thường.
Tự bạo của thủ vệ địa huyệt không lan tới Nhiếp Ngôn, nó lập tức bổ nhào đến.Tay nó là vũ khí sắc bén nhất.Đây chính là chu nhân tộc trong truyền thuyết!Tốc độ di động của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới người Nhiếp Ngôn.Thấy người nhện (spider man?) nhào tới, Nhiếp Ngôn dùng âm ảnh vũ bộ, dần dần biến mất.Bành bành bành, công kích của người nhện liên tục nổ tung trên người mấy pháp sư phía ngoài.Quái đặc thù Phỉ Ny: tinh anh, cấp 50, lượng máu bằng 1/6 của chủ thể.Lượng máu của nó khá thấp, chỉ bằng 1/6, nhưng không biết công kích của nó thế nào.
Nó quay đầu dời khỏi mục tiêu, Lãnh Ngạo