Trường trung học Hoa Đại hôm nay rất đông đúc, người ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Ngoài học sinh tại đây thì học sinh của mười mấy trường trung học xung quanh cũng đến tham gia thi tuyển vào Đệ nhất giáo quan, nên trên sân trường rất nhiều những khuôn mặt xa lạ.Sức hấp dẫn của trường Đệ nhất giáo quan rất lớn, loài người vẫn không ngừng phát triển ra ngoài vũ trụ, cho nên tầm quan trọng của trường quân đội càng lúc càng rõ ràng.
Một khi có thể tiến vào trường quân đội thì địa vị xã hội sẽ được quốc gia thừa nhận.
Còn nếu có thể trở thành học viên đứng đầu trường thì sẽ được xếp vào hàng ngũ nhân tài đặc biệt, được quốc gia ra sức bảo vệ.Đệ nhất giáo quan là một trường đại học tổng hợp, chương trình học trong đó vẫn giống đa số các trường đại học khác nhưng tập trung đào tạo kỹ thuật quân sự nhiều hơn.Ở cửa vào tầng hầm gửi xe có ba nữ sinh đang tụ tập chém gió với nhau, cả ba là học sinh cùng ban với Nhiếp Ngôn và Tạ Dao.“Nghe nói Lưu Thụy mới mua một chiếc Ni Tô hơn hai ba trăm vạn đó.”“Không nghĩ tới nhà Lưu Thụy lại có tiền như thế.”Các nàng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, tủm tỉm nói chuyện với nhau.
Đột nhiên một nữ sinh trong đó nhìn về một phía xa liền thấy trong tầng hầm, Nhiếp Ngôn đang bước xuống từ một chiếc Tác Long, xoay người khóa cửa xe lại.Nàng dụi dụi mắt một hồi mới dám xác nhận đó là Nhiếp Ngôn.
Nàng quả thật là khó tin, xe Tác Long không phải hai ba trăm vạn có thể mua được, một chiếc Tác Long bình thường ít nhất cũng phải hai nghìn vạn.Đúng lúc ấy, một chiếc xe càng thêm bá đạo gầm rú lao vào trong tầng ngầm, bề ngoài giống như một cụ thú vậy.
Mãnh Hổ! Không ngờ ở đây có thể thấy một chiếc Mãnh Hổ! Mấy nữ sinh mở to mắt ra nhìn.Chiếc xe này đỗ lại bên cạnh Nhiếp Ngôn, hắn vừa mới đóng cửa xe lại, nhìn thoáng qua thì thấy đây không phải là xe của Đường Nghiêu sao?Đường Nghiêu từ trên xe bước xuống.“Nghiêu tử, sao ngươi cũng tới?” Nhiếp Ngôn cười nói.“Còn không phải lão gia tử nhà ta bắt ta đến đây mở rộng tầm mắt sao.
Hắn còn nói nếu ta có thể thi đậu thì hắn sẽ ở sau lưng giúp ta một chút, sau này tốt nghiệp đường đi sẽ rộng mở.
Cho nên ta phải tới a, thật không có biện pháp.”Đường Nghiêu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Thừa dịp lão đầu tử khuyến khích, hắn liền mượn chiếc Mãnh Hổ chạy ra ngoài, lão đầu tử tất nhiên là không dám nói gì.Nhiếp Ngôn hiểu, Đường Nghiêu cũng không phải là nói khoác gì, phụ thân hắn đúng là có cái bổn sự đó.
Đáng tiếc dù sao ông ấy cũng là một thương nhân, mà địa vị của thương nhân thì so sao vẫn kém xa những tên quan chức nhà nước.
Cho nên ông ta rất hy vọng Đường Nghiêu có thể thi đậu vào trường Đệ nhất giáo quan, dù sao sau này cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông.“Chúng ta đi thôi.”Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu vừa nói chuyện phím vừa hướng thang máy đi tới.“Người kia là Nhiếp Ngôn trong ban của chúng ta?”“Còn tên mập mạp kia là ai?”“Không biết a.”“Lái Mãnh Hổ đó, thật lợi hại nha, trong trường chúng ta sợ rằng không tìm được mấy người mua được đâu.”Ánh mắt ba nữa sinh từ đầu tới cuối vẫn dõi theo bóng lưng của Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu tới tận khúc rẽ.“Nhìn Nhiếp Ngôn khiêm tốn như vậy, không ngờ là có thể mua được Tác Long nha.”“Bất quá mục tiêu của hắn lại chẳng phải chúng ta mà là đóa hoa của ban, Tạ Dao.” Một nữ sinh dáng người cao gầy có chút ghen tỵ nói.“Tên bên cạnh hắn là ai nhỉ?”“Không biết, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội nha.”Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu xuyên qua một hành lang dài đi vào nơi tổ chức thi.
Khu thi tuyển là một đại sảnh, chỉ cần quẹt thẻ học sinh lưu lại thông tin là có thể tham gia cuộc thi rồi.
Trong khu thi tuyển đang có khoảng năm sáu trăm người, đều là học sinh của những trường trung học gần đây, còn những trường trung học khu khác thì không thi ở đây.Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua trường thi liền thấy nhóm người Tạ Dao, Hạ Linh, Địch Hạo đang tập trung một chỗ, có điều bên cạnh còn một người làm cho người ta không thoải mái, đó chính là Lưu Thụy.Lưu Thụy muốn quấn lấy Tạ Dao nhưng lại bị mấy người Hạ Linh và Địch Hạo tách ra, hai người họ đem Tạ Dao kẹp vào giữa, không cho Lưu Thụy có chút cơ hội nào.Nhiếp Ngôn đột nhiên cảm thấy cặp đôi Hạ Linh cùng Địch Hạo thật sự là rất đáng yêu nha.Tạ Dao như đang lo lắng tìm kiếm cái gì, lúc nhìn thấy Nhiếp Ngôn, ánh mắt nàng chợt sáng lên.
Vẻ mặt kinh hỉ của nàng toàn bộ đều rơi vào trong mắt Nhiếp Ngôn, làm cho tâm tình hắn liền trở lên vui vẻ.Nhiếp Ngôn hướng về phía đám người Tạ Dao đi tới.“Ngươi tới rồi à, ta đang chuẩn bị điện thoại cho ngươi đấy.” Tạ Dao vui vẻ nói.Thấy nụ cười sáng lạn của Tạ Dao, vẻ mặt Lưu Thụy liền nhăn nhó, nắm tay hắn siết chặt lại sau đó liền thả lỏng ra.
Hắn ghen tỵ với Nhiếp Ngôn, hận không thể đánh Nhiếp Ngôn một trận nhưng một cước kia của Nhiếp Ngôn làm cho hắn vẫn còn nhớ rõ.
Hắn sợ đến nổi trong lòng không sinh nổi bất kỳ ý tưởng nào dám đối đầu với Nhiếp Ngôn.Nhiếp Ngôn mỉm cười gật đầu với Tạ Dao, sau đó nhìn sang phía Lưu Thụy, nở một nụ cười nhiệt tình:“Ai da, bạn học Lưu Thụy, chuyện lần trước thật là xin lỗi nha.
Ta không ngờ một cước đó lại nặng như vậy, làm cho ngươi nằm một đống.”Vẻ mặt Nhiếp Ngôn hết sức chân thành, người ngoài đều cho rằng hắn đang thực tâm xin lỗi.Thấy Nhiếp Ngôn đi tới, Lưu Thụy liền sợ hãi lui một bước.
Chợt hắn mới nhớ rằng đây không phải là sàn đấu, liền xấu hổ cười: “Không có gì đâu.”Hắn cười thật sự là khó coi.
Trong lòng hắn lúc này hận Nhiếp Ngôn đến nghiến răng nghiến lợi, câu nói của Nhiếp Ngôn thật sự là quá chói tai.Nhiếp Ngôn quàng cổ Lưu Thụy, đấm đấm vào ngực hắn, cười nói: “Bạn học là người rộng lượng, tất nhiên là sẽ không để chuyện nhỏ này trong lòng, phải không?”Chuyện nhỏ? Nằm viện lâu như thế mà là chuyện nhỏ hả?Bộ ngực Lưu Thụy bị đánh hai quyền thật mạnh làm cho hắn cảm thấy muốn phun máu.
Hắn liền lấy hai tay gạt ra nhưng thấy đám người Tạ Dao còn bên cạnh liền cố gắng nhịn lại, miễn cưỡng cười nói:“Không sao, chuyện này tôi cũng không để trong lòng, đến phiên tôi dự thi rồi, xin phép đi trước nhé.”Lưu Thụy đẩy Nhiếp Ngôn ra, làm bộ chạy về hướng thi tuyển.Nhiếp Ngôn nhìn theo bóng lưng của Lưu Thụy, miệng nhếch lên cười một cách xấu xa.
Tạ Dao nhìn hắn như thế, mặt lộ ra vẻ trách giận, Nhiếp Ngôn mờ mờ ám ám làm sao nàng không nhìn ra nhưng