Trong hội trường, dòng người đổ vào như nước thủy triều dâng, ai nấy cũng đang tìm chỗ trống để ngồi.Địch Hạo ngồi gần hàng đầu hội trường, đang đưa mắt nhìn bốn phía thì thấy Nhiếp Ngôn đang chen vào cửa hội trường liên vội vàng đưa tay vẫy vẫy.Nhiếp Ngôn nhìn thấy Địch Hạo liền kéo Tạ Dao đi về phía đó.“Lý Duệ, Nhiếp Ngôn tới.” Địch Hạo hưng phấn hô lên.
Sau chuyện lần trước, đám người Địch Hạo, Lý Duệ tự đem Nhiếp Ngôn trở thành lão đại của mình, bây giờ nếu ai mà dám kiếm chuyện với Nhiếp Ngôn thì Địch Hạo, Lý Duệ cùng Lưu Thành Húc là người đầu tiên sẽ đánh tên đó.Thấy Nhiếp Ngôn đi tới gần, Địch Hạo liền đứng lên, nói: “Nhiếp Ngôn, bên này là chỗ ngồi của lớp chúng ta, ta đã giành được vài chỗ khá tốt.”“Ta cùng Tạ Dao ngồi bên này nhé, cám ơn.” Nhiếp Ngôn cười trả lời, trong hội trường đông quá nên hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó sơ suất, liền dẫn Tạ Dao vào ngồi trong góc.“Không có gì, anh em chúng ta còn cám ơn gì nữa chứ.” Địch Hạo cười ha hả, vẻ mặt hiện rõ sự thật thà.Nhiếp Ngôn cũng nhìn Địch Hạo cười.Địch Hạo nói: “Lễ tốt nghiệp hôm nay ai cũng tới, rất nhiều người muốn thấy ngươi đó.
Ngươi nói gì cũng là người nổi tiếng của ban chúng ta, có mấy tên cả trăm năm không thấy lên lớp mà giờ cũng có mặt kìa.”Nhiếp Ngôn nói: “Đợi buổi lễ kết thúc trước đã rồi tính.”Một đám người cùng nhau ngồi xuống, Hạ Linh cùng Tạ Dao ngồi cạnh nhau, không biết đang nói to nhỏ chuyện gì.
Hạ Linh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang Nhiếp Ngôn bên này, rồi lại nhìn lại Tạ Dao, trong mắt có vài phần tinh nghịch.Hạ Linh nói nhỏ bên tai Tạ Dao: “Các ngươi không phải là đã làm cái kia chớ?”Tạ Dao thoáng cái đỏ mặt, bối rối giải thích: “Không mà.”“Xùy, tên tiểu tử Nhiếp Ngôn kia có cho hắn cũng không dám.
Nếu không thì cha ngươi lại chả chặt chân hắn ra ấy.”Thấy bộ dáng quẫn bách của Tạ Dao, Hạ Linh thoải mái cười giỡn.Tạ Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười giỡn với Hạ Linh.Nhiếp Ngôn thấy Tạ Dao đang cười đùa vui vẻ, cười nhẹ rồi nhìn xung quanh hội trường.
Hắn chợt có cảm giác giật mình tỉnh mộng, hắn còn nhớ rõ kiếp trước mình chỉ có thể ngồi ở một góc khuất nhìn lén bóng lưng Tạ Dao, chỉ cần cô liếc mình một cái cũng đã đủ khiến mình thỏa mãn rồi.
Không nghĩ tới kiếp này lại có thể ngồi cùng một chỗ với cô, số trời an bài thật đúng là kỳ diệu.Biểu diễn kéo dài hơn 3 tiếng, cuối buổi lễ mọi thứ như kết thúc, hắn và Tạ Dao đường ai nấy đi, từ đó trời nam đất bắc.
Lúc đó tim hắn như thắt lại vỡ tan, giống như người mất hồn vậy.
Ngày hôm đó, khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Địch Hạo, Lý Duệ, Lưu Húc Thần cùng với hắn uống đến say mèm, hát hò suốt đêm trong karaoke, điên khùng một đêm.Khi tâm tình hắn đau khổ nhất thì cũng là những người anh em này vẫn ở bên cạnh, cùng hắn đi qua quãng thời gian đen tối nhất.
Cho dù khi hắn gặp phải kịch biến trong cuộc sống, rất nhiều người đều muốn tránh hắn nhanh còn không kịp thì Đường Nghiêu, Địch Hạo, Lý Duệ, Lưu Húc Thần những người bạn này vẫn không rời xa hắn.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, kiếp trước hắn không biết là Tạ Dao cũng không bỏ đi mà dùng một cách khác, đó là ở trên mạng dùng thân phận Yểu Yểu để ở bên cạnh hắn, chỉ tiếc là lúc ấy hắn không biết.Ngẫm lại kiếp trước nhiều điều tiếc nuối như thế, cuối cùng lại bị hắn đảo ngược hoàn toàn.“Ngươi cùng Hạ Linh sao rồi?” Nhiếp Ngôn nhìn sang Địch Hạo bên cạnh, hỏi nhỏ.
Bọn họ xem như là một đôi oan gia vui vẻ, hắn hi vọng Địch Hạo cùng Hạ Linh cũng có thể hạnh phúc bên nhau trong kiếp này.Nhắc đến Hạ Linh, Địch Hạo liền ho khan một tiếng, cười lúng túng: “Vẫn thế vẫn thế, ta vừa mới xin được số điện thoại của cô ấy, sau khi tốt nghiệp còn có thể thường xuyên liên lạc.”Nhiếp Ngôn cười khẽ, kiếp trước cũng thế, hai người bọn họ tìm hiểu rất lâu rồi mới xác định với nhau.
Địch Hạo có chút khờ khạo về mặt tình cảm, bất quá sau khi tốt nghiệp, Hạ Linh thấy phẩm tính của Địch Hạo không tệ, lúc đó mới chịu gả cho hắn.Trong hội trường, học sinh dần đông hơn, cả hội trường trở nên huyên náo hơn.
Bất quá rất nhanh chóng, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, một lát sau, hiệu trưởng liền đi lên khán đài giới thiệu khái quát một chút thành tích của trường, hơn nữa còn không ngừng khen ngợi, tuyên dương Nhiếp Ngôn.Học sinh toàn hội trường cũng đều hướng ánh mắt về phía Nhiếp Ngôn, nhỏ giọng thảo luận, có người hâm mộ, cũng có người ghen tỵ.
Nhưng Nhiếp Ngôn vẫn lạnh nhạt, làm một người sống hai kiếp, tâm trí của hắn đã sớm thành thục, vinh dự đối với bản thân hắn đã sớm không còn quan trọng lắm.Sau khi hiệu trưởng phát biểu xong thì đến phiên những người đăng kí tiết mục lên biểu diễn.
Bởi vì trường học có rất nhiều học sinh theo lớp nghệ thuật nên các tiết mục có mặt bằng chung khá cao.“Sau đây sẽ là tiết mục múa chim công của Tưởng Oánh Ngữ.” Địch Hạo chợt cười hắc hắc nói, miệng lộ ra một nụ cười mà thằng con trai nào cũng phải hiểu.Nhiếp Ngôn cười: “Không phải ngươi đang theo đuổi Hạ Linh sao?”“Cái này… Theo đuổi Hạ Linh với lại xem biểu diễn đâu có xung đột gì với nhau.” Địch Hạo cười ngượng ngùng.Nhiếp Ngôn rất hiểu Địch Hạo, bản tính của Địch Hạo rất đàng hoàng, đối với Hạ Linh có thể nói là yêu thắm thiết, cho dù Tưởng Oánh Ngữ có cho hắn cơ hội chưa chắc hắn đã theo đuổi.
Chỉ là nam nhân lúc nói chuyện với nhau, phần lớn vẫn nói về những thứ đó, nào là cô nàng kia mông ngực ra sao, cô nàng nọ khuôn mặt xinh xắn như nào.Nhiếp Ngôn không có chút hứng thú gì với Tưởng Oánh Ngữ, chỉ nhớ cô ta cuối cùng đi theo một nhà giàu.
Thị phi đúng sai hắn không muốn bình luận, ai cũng có lựa chọn riêng của mình trong cuộc sống, vẫn hơn rất nhiều người không có quyền lựa chọn.
Tưởng Oánh Ngữ kiếp trước gặp cảnh ngộ như thế nào hắn cũng không biết, tùy ý khẳng định về người khác là không nên.“Xoạch”, ánh đèn sân khấu chợt tắt, một cột sáng hiện lên, giữa cột sáng có một người xuất hiện.
Đó chính là Tưởng Oánh Ngữ, cô mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt bó sát người, chỉ nghe trong hội trường vang lên một loạt tiếng hô nhỏ, ánh mắt ai cũng tập trung lên người cô.Nhiếp Ngôn nghe được vài tiếng xì xầm nho nhỏ.“Ôi, con hàng này ngực to phết.”“Dáng người như ma quỷ ah.”Như một giấc mộng, Tưởng Oánh Ngữ nhảy múa giữa cột sáng, tựa như một con chim công đang nhảy múa dưới ánh trăng, cảnh sắc khiến người ta phải động lòng.
Người cô cao gầy, dẻo, rất thích