Nhiếp Ngôn chọn một vị trí khá thích hợp, khoảng cách với Cự ma Địch Luân Tư tầm 15 mét, vừa đủ tầm công kích.Nhiếp Ngôn lấy con mắt của Cơ Nhĩ Cách ra đặt trên đất sau đó ngâm nga một đoạn chú ngữ, dồn sự tập trung vào nó.
Chỉ thấy ngay sau đó, con mắt của Cơ Nhĩ Cách vốn ảm đạm không chút ánh sáng đột nhiên sáng bừng lên, trong con mắt còn lập lòe quang mang chói lọi.Dưới sự điều khiển của Nhiếp Ngôn, con mắt của Cơ Nhĩ Cách từ từ bay lên cách mặt đất khoảng một mét, nó chậm rãi bay về phía Cự ma Địch Luân Tư.Lúc này, hắn đã thấy rõ hơn một chút.Quái thạch xếp lung tung, các loại thực vật sinh trưởng… toàn bộ đều dần trở nên rõ ràng.Con mắt của Cơ Nhĩ Cách truyền hết mọi thứ nó thấy đến Nhiếp Ngôn.Những cảnh tượng này so với việc nhìn bằng mắt thường hơi khác nhau, nó không phải rõ ràng nhưng cũng đã tiếp cận đến mức chân thật rồi.
Con mắt của Cơ Nhĩ Cách xuyên qua đám loạn thạch, một lát sau, một thân hình cao lớn xuất hiện trong mắt Nhiếp Ngôn.Cự ma Địch Luân Tư!Cự ma Địch Luân Tư hơi nôn nóng bất an, nó giật mình nhìn về phía con mắt của Cơ Nhĩ Cách, dường như cảm giác được gì đó.Nhiếp Ngôn điều khiển con mắt của Cơ Nhĩ Cách núp sau bụi cỏ, khoảng cách so với Cự ma Địch Luân Tư khoảng chừng 20 mét.
Món đồ chơi này nhìn như thế rất dễ giấu, dù ở trong bụi cỏ hay khe đá thì Cự ma Địch Luân Tư cũng rất khó phát hiện.Cự ma Địch Luân Tư dòm một hồi không phát hiện được gì liền khôi phục lại bộ dạng du đãng.Nhiếp Ngôn chỉ có thể cho con mắt của Cơ Nhĩ Cách đứng một chỗ, nếu nhúc nhích thì hiệu quả của nó sẽ tự động gián đoạn.
Nhiếp Ngôn cũng không đi đâu mà ngồi tại chỗ rút trong hành trang ra mấy cây mũi tên không được phụ ma cài lên Tiêu Thương Phát Xạ.Lúc hắn làm mấy thao tác này, hình ảnh từ con mắt của Cơ Nhĩ Cách truyền về hơi mờ lại một chút.Lúc sử dụng con mắt của Cơ Nhĩ Cách phải tập trung, càng tập trung thì hình ảnh truyền về càng rõ ràng, ngược lại thì hình ảnh sẽ mờ dần.Nhiếp Ngôn nâng Tiêu Thương Phát Xạ lên, nhắm chặt mục tiêu, điều chỉnh phương hướng sau đó bóp cò, một cây tên bắn nhanh ra ngoài, theo một vòng cung cắm xuống mặt đất.Một tiếng “đốt” vang lên, cây tên cắm xuống chỗ đất cách Cự ma Địch Luân Tư khoảng tầm một mét.Lần đầu sử dụng con mắt của Cơ Nhĩ Cách vẫn còn chưa quen, hơn nữa Nhiếp Ngôn cũng không rành lắm về việc nhắm Tiêu Thương Phát Xạ, chỉ có thể làm quen dần, cho nên dù mục tiêu lớn như Cự ma Địch Luân Tư hắn vẫn bắn hụt.Nhiếp Ngôn từ từ thí nghiệm, tập quen dần với Tiêu Thương Phát Xạ.Sau khi dùng hết một tổ tên, hắn mới quen thuộc với món đồ này, ít nhất cũng không hụt nữa.
Dù sao cái đầu của Cự ma Địch Luân Tư to như thế, rất dễ nhắm, nếu đổi lại là mục tiêu nhỏ hơn thì cũng hơi khó.Nhiếp Ngôn đổi thành các mũi tên phụ ma, bắt đầu dùng Tiêu Thương Phát Xạ nhắm bắn.
“Sưu” một tiếng, một cây tên bắn lên trời, sau đó ghim xuống người Cự ma Địch Luân Tư.“Phốc”, đầu tên sáng như tuyết cắm thẳng vào người Cự ma Địch Luân Tư, một vòi máu theo đó phun ra.Trên đầu Cự ma Địch Luân Tư bay lên một số -120 đỏ chót.
Lực công kích của Tiêu Thương Phát Xạ vẫn khá khả quan, đổi lại là tên nỏ bình thường thì với level hiện tại của Nhiếp Ngôn, miễn cưỡng chỉ gây ra được một chút thương tổn cho Cự ma Địch Luân Tư mà thôi.
Tiêu Thương Phát Xạ có thể gây hơn 120 sát thương, ngoài ra trên mũi tên còn phụ ma thêm thương tổn kéo dài 5 giây, mỗi giây là 30 sát thương.Theo tốc độ hồi HP của Cự ma Địch Luân Tư, Nhiếp Ngôn muốn giết nó ít nhất phải mất hơn 3 tiếng.Với đẳng cấp hiện tại mà có thể giết chết một quái Tinh anh cấp 120 có thể nói là chuyện khó tưởng tượng với người chơi khác.Nhiếp Ngôn không ngừng bóp cò, từng cây tên xoẹt qua không trung, ghim xuống người Cự ma Địch Luân Tư.Cự ma Địch Luân Tư thấy mình bị công kích liền rống lên giận dữ, nhưng với IQ của nó nghĩ sao cũng nghĩ không ra kẻ địch trốn ở đâu.
Chưa kể tầm nhìn của nó chỉ có 30 mét, xa hơn chỉ là một mảng mờ mờ, căn bản nhìn không được.
Bất kể là hắn đi đâu thì mũi tên vẫn từ trên trời cắm xuống người hắn.Dưới cơn mưa tên của Nhiếp Ngôn, thanh HP của Cự ma Địch Luân Tư dần dần giảm xuống.Nhiếp Ngôn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, theo đà này Cự ma Địch Luân Tư chết chỉ là việc sớm muộn.Thời gian từ từ trôi qua, hơn 3 tiếng sau, Cự ma Địch Luân Tư ngửa mặt lên trời hét thảm sau đó ngã vật ra đất.Một tiếng thông báo hệ thống thanh thúy vang lên, Nhiếp Ngôn nhìn qua thì thấy sau khi giết chết Cự ma Địch Luân Tư, hắn trực tiếp tăng lên một cấp, ở cái mốc level này mà 3 tiếng tăng một cấp có thể nói là siêu nhân.Xem xong thông báo từ hệ thống, Nhiếp Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thịt xong con trâu này.
Hắn thu Tiêu Thương Phát Xạ và con mắt của Cơ Nhĩ Cách lại, tung người nhảy lên nham thạch sau đó lại dùng kỹ năng trên Khiêu Dược Giả giới chỉ nhảy sang bờ nham thạch cùng vòng lửa sang bãi đất trống.Nhiếp Ngôn lục lọi dưới thi thể Cự ma Địch Luân Tư một chút, nhặt lên hết mấy thứ rơi ra.Tiếc là không có rớt Ma Lực Thược, hắn nhìn qua mấy vật phẩm thì thấy cũng không tệ lắm, có một món trang bị Bạch ngân cấp 120 không tệ cùng với ba viên bảo thạch.Cự ma Địch Luân Tư cứ cách 2 tiếng hồi lại một lần.Nhiếp Ngôn đi sang khu khác train, đến giờ lại quay về giết Cự ma Địch Luân Tư, liều mạng