Tô Tuệ Dung đương nhiên rất vui vẻ gây chuyện rắc rối cho Ngụy Nam Vũ, cô nhanh chóng quyết định đem chuyện Lý gì đó thất bại, tiện thể đem chuyện này truyền đến tai thế lực khác, để cho hai lực khác hợp tác với Thanh Bắc chèn ép Nam Thiên thì tuyệt hơn.
Lam Linh Úc biết Tô Tuệ Dung không vừa mắt Ngụy Nam Vũ, ngay cả bản thân cô cũng vậy, coi như không biết chuyện đời trước thì hảo cảm của cô dành cho hắn chắc chắn xuống âm từ lâu rồi.
Vì thế cô tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội trời cho này được.
Nghe đám người kia nói chuyện, con thú biến dị cấp ba kia là báo hoa, có dị năng hệ hỏa, nghe xong hai người cảm thấy không chiếm được tin tức gì hữu dụng hơn nữa nên Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc yên lặng rời đi,không đánh động đến người nào.
Đi bộ tầm mười phút, xác định không có người theo sau, hai người mới chầm chậm bước đi.
Lam Linh Úc khẽ cau mày, "Tuệ Dung, chúng ta không biết người Thanh Bắc ở chỗ nào, đi đâu tìm họ bây giờ?"
Tô Tuệ Dung lấy tấm khăn bọc thanh đao Thụy Sĩ ra, tóm lấy con thỏ trong bụi cây, nhìn Lam Linh Úc, "Chúng ta tìm người Thanh Bắc làm gì?"
"Cậu không phải muốn gây rắc rối cho Ngụy Nam Vũ sao?" Lam Linh Úc khó hiểu nhìn lại, "Không tìm người thì làm sao được?"
Tô Tuệ Dung rút đao ra, giơ con thỏ lên, khẽ cười, "Tẫn Sơn lớn như vậy, làm sao mà tìm được người Thanh Bắc? Huống chi, ở đây cũng không chỉ có mỗi đội ngũ của Thanh Bắc, chúng ta nào có thể xác định đội nào mà Nam Thiên tính kế đây? Trực tiếp đi tìm báo biến dị thì có khả quan hơn."
"Cũng phải." Lam Linh Úc nói, "Nhưng mà chúng ta đâu biết con báo kia ở đâu đâu?"
"Đám người Nam Thiên kia không mạnh lắm, vì thế họ cũng không thể đi sâu vào Tẫn Sơn được, nếu mình đoán không sai con báo kia chắc ở ven Tẫn Sơn thôi.
Chúng ta chỉ có hai người, nếu đi tìm thì tương đối phiền toái, mặc dù có thể đi theo đám người kia nhưng rất khó để chúng ta hoạt động." Tô Tuệ Dung lẩm bẩm, đem phân tích tình huống trước mắt, "Đúng rồi, Linh Úc, cậu có thể đem tinh thần lực của cậu vào trên người động vật ở đây, rồi cho chúng chạy khắp nơi."
Lam Linh Úc gật đầu, "Ý hay đó, chỉ là mình chưa từng thử qua, mà giờ có lẽ không kịp nữa." Chờ cô thành công thì bên kia đã xong lâu rồi.
"Mình lại quên không nghĩ tới cái này." Tô Tuệ Dung cau mày, ngay sau đó nói, "Cứ vậy đi, dù sao thành công thì tốt, không thành công cũng không sao, đám người kia đánh nhau chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, chúng ta đi tìm tới đấy là vừa." Lúc nói lời này, Tô Tuệ Dung hoàn toàn không nhớ tới, lúc trước đám người Nam Thiên cũng đánh với biến dị động vật nhưng lại không hề để lại vết tích gì.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc hướng về dòng suối, con suối rất dài, sườn núi cũng không dốc, mấy ngày nay hai người chủ yếu dọc theo con suối này để săn bắn.
Tô Tuệ Dung đứng bên dòng suối, lột da thỏ, dọn dẹp sạch sẽ, Lam Linh Úc thì tìm một số động vật gần đấy thí nghiệm, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này nên không tránh khỏi chút luống cuống tay chân.
Tinh thần lực thật ra là một khối chỉnh thể, đưa ra bên ngoài rất đơn giản, tựa như Lam Linh Úc vẫn hay làm vậy, bất kể bao quanh hay dò xét cô đều dùng tinh thần lực, nếu không thì cô thu gọn nó lại một chỗ, chứ cô chưa từng thử tách nó ra,
Thử nhiều lần đều thất bại, Lam Linh Úc không khỏi nản chí, phải nói từ trước giờ, mọi việc đều xuôi chèo mát mái, đây là lần đầu tiên cô gặp phải khó khăn.
Tô Tuệ Dung nhóm lửa bên dòng suối, thấy Lam Linh Úc nhăn mày thì cũng không tới bắt chuyện cùng đưa lời an ủi.
Lam Linh Úc mất hứng đi tới, bẹo má Tô Tuệ Dung một cái, "Cậu còn không an ủi mình một câu?"
Tô Tuệ Dung tìm được que gỗ, xiên con thỏ vào, đặt vào bếp nướng, nghe vậy liền nói, "Chờ một lát mình sẽ qua an ủi cậu, giờ ngoan đi làm thử đi."
Lam Linh Úc nhất thời có cảm giác bản thân không bằng con thỏ trên đống lửa kia, vì vậy cô bắt đầu chà đạp gương mặt của Tô Tuệ Dung, "Này thì dám coi trọng con thỏ hơn nè, này thì thỏ nướng nè..."
"Đừng rộn." Tô Tuệ Dung tay cầm con thỏ, tránh không được bị Lam Linh Úc đày đọa.
Hai người chơi đùa một lúc, cuối cùng Lam Linh Úc mới ngoan ngoãn đi thử nghiệm.
Lam Linh Úc từ trước tới giờ không phải loại người yếu đuối không chịu được một kích mà chết, cuộc sống trong cô nhi viện đã dạy bảo cho cô hiểu rất nhiều chuyện.
Màn sương mù màu hồng xuất hiện trong dòng nước rồi nhanh chóng tán trong không khí, không để lại chút dấu vết gì.
Mục tiêu lần này của Lam Linh Úc chính là con cá nhỏ trong suối.
Cô cố gắng đem tinh thần lực phân chia thành sợi từng sợi tơ, sau đó rút sợi tơ đó ra gắn lên người con có nhỏ.
Cá nhỏ bơi qua bơi lại, đang ở thời điểm cô cho rằng mình đã thành công thì một tiếng "tõm", tinh thần lực bị cắt đứt.
Lam Linh Úc khẽ thở dài, lại thất bại.
Tô Tuệ Dung lật con thỏ lại, quét chút gia vị lên, mùi vị ngọt ngào nhanh chóng tỏa ra, tràn ngập không gian.
Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu, tiếp tục thử nghiệm.
Nhờ có mấy lần thất bại trước, Lam Linh Úc rất thuần thục lấy sợi tơ tinh thần lực ra, bám vào con cá nhỏ khác.
Cá nhỏ tự tại bơi lội mang theo tinh thần lực.
Thành công! Lam Linh Úc cao hứng nheo mắt.
Cô tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh vật dưới đáy sông, nhìn trong nước có tôm, cua cùng mấy loại khác nữa.
"Tuệ Dung, mình thành công rồi." Lam Linh Úc chạy tới, cao hứng nói.
Tô Tuệ Dung khẽ cười, không hảo ý nhìn về một phía không xa, "Mục tiêu hôm nay của cậu sẽ là để tinh thần lực bám vào động vật ở kia."
Lam Linh Úc nhìn theo ánh mắt Tô Tuệ Dung, đã nhìn thấy một đám động vật tụ tập lại, trong đó thậm chí còn có biến dị động vật, nhưng chẳng qua hiện giờ nó đang ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tô Tuệ Dung đem cắt một miếng thịt nướng, đưa vào miệng ăn thử, cảm thấy mùi vị không tệ nên nói tiếp, "Những động vật kia đều bị mùi thơm của thỏ nướng đưa tới, hơn nữa chúng đều bị mình khống chế rồi, cậu không cần phải lo lắng."
Biến dị thực vật cô có đã là cấp hai, sương mù của nó tràn ngập xung quanh, chỉ cần một con dính phải liền bị khống chế, nếu như không thể khống chế tang thi, thì động vật lại không thể làm khó cô được.
Lam Linh Úc cắn một miếng thịt thỏ, ăn uống no say mới là cuộc sống nha.
Lam Linh Úc mặc dù đã thành công, nhưng kinh nghiệm lại không nhiều lắm, thế nên cô phải thử ba bốn lần mới thành công, nếu như không phải đám động vật này đã bị khống chế thì chúng nó đã chạy toán loạn từ lâu.
Hai giờ sau, tất cả động vật đều được tinh thần lực bám lên.
Sắc mặt Lam Linh Úc có chút nhợt nhạt, nhưng biểu tình lại vô vùng vui sướng, nhất là khi đám động vật được thả ra, phong cảnh dọc đường toàn bộ hiện lên trong suy nghĩ của Lam Linh Úc.
Chẳng qua, trong chốc lát, Lam Linh Úc đã cảm thấy nhức đầu.
Thấy quá nhiều cảnh tượng, thật sự rất khó phân biệt, nhiều cảnh tượng không vào lần