Một đường về im lặng đến ngột ngạt.
Trong lòng mọi người không có chút vui vẻ nào, lần này đi làm nhiệm vụ đều là người Thanh Bắc, ít nhiều gì cũng đều quen biết nhau, lại cùng là dị năng giả cấp hai, trơ mắt nhìn bọn họ bị tang thi ăn hết, cảm giác này rất khó chịu.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cách căn cứ không xa thì xuống xe, cũng giải thích,
"Chúng tôi vốn nhận thuộc nhiệm vụ này nên không thể cùng mọi người trở về."
Thinh Kiến Vũ cau mày: "Nhiệm vụ thù lao rất lớn, hai người cũng giúp đỡ rất nhiều, đương nhiên sẽ được phần."
Tô Tuệ Dung biết thế cũng cự tuyệt.
Hai chiếc xe việt dã biến mất trong tầm mắt của hai người, Tô Tuệ Dung thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tựa vào Lam Linh Úc, hơi thở dồn dập, hai mắt lờ đờ.
"Tuệ Dung, cậu sao vậy?" Ôm lấy Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc kinh hoảng hỏi, vừa rồi trong xe, Tuệ Dung nhỏ giọng nói với cô muốn xuống xe, mặc dù không biết tại sao nhưng Lam Linh Úc vẫn nghe Tô Tuệ Dung, nói chuyện rời đi.
Chẳng qua, sao Tuệ Dung lại đột nhiên như thế này?
Thân thể Tô Tuệ Dung mềm nhũn, nếu không phải Lam Linh Úc đang đỡ cô, chắc chắn cô sẽ té ngã, thân thể Tô Tuệ Dung bất chợt nóng lên, cho dù qua một lớp quần áo, cũng cảm nhận thấy nhiệt độ nóng bỏng.
"Tuệ Dung!" Lam Linh Úc kêu to, sắc mặt tái nhợt: "Tuệ Dung, cậu làm sao vậy?"
Nắm chặt bả vai Tô Tuệ Dung, cô thậm chí cảm nhận được hô hấp của Tuệ Dung mang theo hơi nóng, giống như cơ thể đang bốc cháy: "Cậu đừng làm mình sợ, Tuệ Dung, cậu sao vậy?" Sao đột nhiên lại như thế này, lúc trước không phải mọi thứ đều tốt sao.
Tô Tuệ Dung mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hoảng của Lam Linh Úc, trong lòng run rẩy, miễn cưỡng mở mắt, khó khăn nói: "Linh Úc...!mình không có, mình không có sao, trước hết đi...!mình...!chúng mình...!đi vào không gian."
Lam Linh Úc trầm mặc, nhìn chung quang đều là tang thi bị thức ăn thơm ngon dẫn tới, thả tang thi lực, cẩn thận tra xét chung quanh có người hay không, dù sao nơi này rất gần căn cứ, sau đó giải quyết tang thi, tìm được một chỗ coi như an toàn.
Đó là một phòng nghỉ trong ngân hàng, giải quyết tang thi bên trong, Lam Linh Úc đỡ Tô Tuệ Dung đi vào, đóng chặt cửa.
Tô Tuệ Dung hiện giờ tuyệt đối không bình thường.
Toàn thân cô nóng lên, nhiệt độ trên mặt có thể trực tiếp làm chín trứng gà, Lam Linh Úc nửa ôm Tô Tuệ Dung, nửa ngồi trên giường, lo âu cực kì.
Làm Lam Linh Úc kinh ngạc là một chuyện kì lạ xảy ra, trên mặt Tô Tuệ Dung đột nhiên xuất hiện hình vẽ màu xanh lá cây, giống như hình xăm, Lam Linh Úc giật mình cởi áo Tô Tuệ Dung, đã thấy thân thể chằng chịt đằng mạn, nhìn rất dọa người.
Lam Linh Úc nhận ra đó là Đằng Mạn của Tô Tuệ Dung, chẳng qua không biết chuyện gì cư nhiên có thể xảy ra chuyện này?
Tô Tuệ Dung lúc này đã không còn ý thức, coi như muốn vào không gian là chuyện không thể.
Lam Linh Úc tạo ra một khối băng, đặt bên người Tô Tuệ Dung, muốn đem nhiệt độ hạ xuống.
Tô Tuệ Dung đang hôn mê đột nhiên mở mắt: "Tuệ Dung?" Thanh âm vui mừng của Lam Linh Úc còn chưa hết liền phát hiện ánh mắt Tô Tuệ Dung cư nhiên biến thành màu đỏ, hơn nữa cũng không có thần trí.
"Tuệ Dung!" Lam Linh Úc quát to một tiếng.
Tô Tuệ Dung vẫn nhìn cô chằm chằm, trong cặp mắt kia toát ra khao khát tựa như muốn ăn cô.
Ý nghĩa trên mặt chữ, chính là cảm giác muốn ăn thịt người, giống như tang thi vậy.
Lam Linh Úc khẽ cắn răng, làm sao đột nhiên như vậy?
Chẳng qua Tô Tuệ Dung cũng không có động thủ, nhìn Lam Linh Úc nửa ngày, sau đó tựa như phát hiện mùi gì đó, mũi hít hít như tiểu cẩu, sau đó nhích lại gần cổ Lam Linh Úc, liếm một cái.
Bị động tác của tiểu cẩu này chọc cười, Lam Linh Úc tin tưởng Tô Tuệ Dung sẽ không làm cô bị thương, chẳng qua đột nhiên, Tô Tuệ Dung sao lại biến thành dáng vẻ kì quái như vậy?
Tựa hồ trên cổ Lam Linh Úc có mùi vị rất tốt, Tô Tuệ Dung nhẹ nhàng liếm láp mấy cái.
Thân thể nhất thời cứng đờ, Lam Linh Úc đẩy Tô Tuệ Dung ra, đã nhìn thấy người nọ bất mãn nhìn mình, đôi mắt trong suốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà, trạng thái này vẫn không phải bình thường.
Lam Linh Úc thầm kêu khổ.
Màu xanh lá cây của đằng mạn đột nhiên như nước rút xuống, Tô Tuệ Dung kéo lấy cánh tay Lam Linh Úc, trong nháy mắt tiến vào không gian.
"Tuệ Dung, cậu không sao chứ?" Lam Linh Úc mừng rỡ nói.
Vừa vào không gian, Tô Tuệ Dung nửa tựa nửa đứng ở trên người Lam Linh Úc, thều thào nói "Mang mình tới chỗ để linh khí kết tinh."
Linh khí kết tinh mỗi ngày sinh ra một khối, ngay từ đầu Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mấy ngày mới tiêu hóa được một khối lên dư thừa rất nhiều, sau đó Lam Linh Úc tiến hóa, mỗi ngày cũng chỉ dùng một khối, Tô Tuệ Dung cũng không dùng mấy, nên linh khí kết tinh hiện giờ có không ít, đặt chung một chỗ.
Lam Linh Úc đỡ Tô Tuệ Dung nằm tạm xuống dưới, đem linh khí kết tinh đặt bên cạnh, Tô Tuệ Dung cười cầm tay Lam Linh Úc: "Linh Úc, mình không sao, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung, cố chấp nói: "Mình ở đây chăm sóc cậu."
Tô Tuệ Dung âm thầm thở dài.
Những ngày kế tiếp trong không gian, trừ ăn cơm, ngay cả ngủ, Lam Linh Úc cũng ở bên Tô Tuệ Dung.
Tình huống Tô Tuệ Dung có vẻ không tốt, trên mặt cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hoa văn của đằng mạn, biểu tình cũng sẽ vặn vẹo dữ tợn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bảy ngày khẽ trôi qua.
Ngày thứ bảy, Tô Tuệ Dung mở to hai mắt.
"Linh Úc, thật xin lỗi, để cậu lo lắng." Cô ôm lấy Lam Linh Úc, khẽ nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi.."
Cuối cùng Lam Linh Úc mới yên tâm, không có người nào biết, cô tột cùng sợ nhiều như thế nào.
Cô không quan tâm Tô Tuệ Dung biến thành tang thi, cô có thể nuôi Tuệ Dung, cô sợ duy nhất một điều, Tuệ Dung sẽ không còn nhớ cô nữa.
Đến bây giờ nhìn thấy người bình an, Lam Linh Úc lộ ra nụ cười, sau đó mờ mịt mà ngất đi trong lòng Tô Tuệ Dung.
Mấy