Tô Tuệ Dung nhìn Hà Hiểu Dung, sau đó nheo mắt nhìn Triệu Vi, lạnh lùng nói: "Nói chuyện cẩn thận một chút, Triệu Vi, nếu không đừng trách tôi không không khách sáo."
"Không khách sáo?" Triệu Vi vênh mặt lên, cười nhạt: "Bằng mày sao? Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc, tao rất muốn xem bộ dạng bọn mày sống không bằng chết là như thế nào? Nhất là Lam Linh Úc con tiện nhân này, tao sẽ đối xử với mày thật tốt." Triệu Vi dương dương tự đắc cười, bốn người đàn ông sau lưng Triệu Vi dùng ánh mắt dâm tặc nhìn hai người họ.
Tô Tuệ Dung nổi giận.
Vì Ngụy Nam Vũ, Triệu Vi lại gây phiền toái cho hai người bọn cô, bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn này làm nhục họ, cô ta thật sự coi hai người cô là trái hồng sao, dễ dàng để người khác bóp nát sao? Dám phạm cô, cô sẽ trả lại gấp đôi, nếu muốn tìm chết thì cô cũng không ngăn cấm người ta làm gì.
Một màn sương mù màu hồng lặng yên phát tán trong không khí.
Trong bàn tay nhô ra một mầm non, là Đằng Mạn.
Tô Tuệ Dung vung tay, Đằng Mạn liền bay ra ngoài, quấn lấy người Triệu Vi, nó dùng sức quất Triệu Vi khiến cô ta bay một đường tới cây khô gần đó rồi ngã xuống dưới đất.
Triệu Vi chưa chết, Tô Tuệ Dung chưa muốn mạng của cô ta, chẳng qua cô ta bị thương không nhẹ, máu từ trong miệng tràn ra.
Bốn người bên cạnh Triệu Vi không kịp phản ứng, bọn họ chỉ biết Lam Linh Úc là dị năng giả hệ băng cấp ba, lực chú ý đều đặt tại người cô, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Tô Tuệ Dung, chờ khi bọn họ nhận ra thì mọi việc đã muộn.
Ba người Hà Hiểu Dung cũng sợ hết hồn, bọn họ cũng chỉ biết rằng Lam Linh Úc là dị năng giả cấp ba, cho nên mới đồng ý hợp tác với Triệu Vi, dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của Ngụy Nam Vũ, mặc dù chỉ được cái danh nhưng Ngụy Nam Vũ lại hết sức nhường nhịn cô ta, không có ai ở Nam Thiên dám chọc cô ta.
Hà Hiểu Dung hối hận rồi.
Mặc dù Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đối xử với cô có chút kỳ quái nhưng hai người bọn họ không có ý hại cô, cô cũng chỉ vì cuộc sống sau này khá hơn mới đáp ứng dẫn Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tới nơi này.
Không ngờ, Tô Tuệ Dung lại là dị năng giả.
Màn sương nhanh chóng che phủ không gian, sương mù tới quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng kịp, trong nháy mắt liền không thấy được bóng dáng người khác.
"A!" Hà Hiểu Dung cùng mấy người kia cũng được hưởng "đãi ngộ" mà Tô Tuệ Dung tạo ra, bọn họ không thể tránh cho dù là bạn của Tô Tuệ Dung.
Đằng Mạn cùng Thủy Thảo đem mấy người kia cột chung một chỗ, Đằng Mạn đã là cấp ba đỉnh phong, Thủy Thảo cũng là cấp hai, lại đang trong màn sương do chính mình tạo ra, hai chúng nó thật sự như cá gặp nước.
Lam Linh Úc cũng rất tức giận, Triệu Vi không quyến rũ được Ngụy Nam Vũ, lại đem mọi tội lỗi đổ lên người cô, ba lần bảy lượt gây phiền toái, cô không nhịn được nữa, cho nên khi Tô Tuệ Dung hành động, cô cũng không có ý định ngăn cản.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc ra khỏi phạm vi của màn sương, cô khống chế sương mù tập trung tại một điểm, không cho nó phát tán ra ngoài nên không thu hút sự chú ý của người khác.
Mấy người mà Triệu Vi mang tới lần này đều là dị năng giả cấp hai, dị năng giả cấp ba quá ít, Triệu Vi cũng không có quyền hạn sai khiến bọn họ, chỉ có thể tìm dị năng giả cấp hai, bọn họ cũng được coi là mạnh, cho dù Lam Linh Úc ở cấp ba cũng không thể trốn thoát, chỉ là một ả đàn bà mà thôi, vì phòng ngừa, Triệu Vi còn hứa cho bọn họ vật tư, chẳng qua bọn họ hiện giờ không còn cơ hội để nhận nó, bị Tô Tuệ Dung làm cho choáng váng.
Màn sương dần tản đi, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đã nhìn thấy một nhóm bảy tám người bị trói cùng nhau, người nào người nấy đều dãy dụa, chẳng qua lúc trước chiến đấu bọn họ đã dùng hết dị năng, bây giờ cũng chỉ như người bình thường mà thôi, tự nhiên bị trói nên không còn cách nào khác.
Hà Hiểu Dung sụt sùi khóc: "Tuệ Dung, Linh Úc, mình không muốn, bọn họ ép mình, mình không muốn làm như thế..."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng trước bọn họ, lạnh lùng nhìn Hà Hiểu Dung: "Hà Hiểu Dung, cô còn muốn lừa chúng tôi sao?"
"Tuệ Dung, Tuệ Dung, mình không có." Hà Hiểu Dung khóc đến làm người khác cảm thấy thương hại: "Bọn họ uy hiếp mình, do bọn họ, Tuệ Dung, mình không muốn làm như thế.
Mình không đồng ý với bọn họ, bọn họ liền đánh mình..."
"Con tiện nhân kia, rõ ràng mày muốn giúp Triệu Vi lấy lợi mới đồng ý làm chuyện như thế này." Người họ Tiền mở miệng vạch trần bộ mặt của Hà Hiểu Dung, so với một ả đàn bà thì mạng hắn quan trọng hơn.
"Mình không có...!mình không có..." Hà Hiểu Dung cúi đầu khóc thút thít.
"Tiện nhân." Người họ Tôn khinh bỉ mắng một tiếng.
Tô Tuệ Dung thở dài: "Hiểu Dung, sao cậu lại làm như vậy?"
Hà Hiểu Dung ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt, trong đôi mắt hiện lên sự thù hằn: "Dựa vào cái gì mà chúng mày trở thành dị năng giả, mà tao lại là người bình thường? Dựa vào cái gì? Trước kia tao bố thí cho chúng mày, bây giờ lại đến phiên tao nhận bố thí? Tao sống khổ cực như vậy, sao bọn mày có thể sống hạnh phúc như thế? Dựa vào cái gì? Lam Linh Úc là dị năng giả, không cần lo ăn lo uống, tao vì sống sót, dùng thân thể để đoạt lấy thức ăn, đi tới Đại Học thành, bọn mày lại đến Đại Học thành mà chẳng mất cái gì.
Tao không cam lòng, tao muốn bọn mày phải như tao, bẩn thỉu đầy hèn mọn!"
Cho nên, khi cô nghe thấy tên của Lam Linh Úc, lại biết tin tức bọn họ "đã chết", cô mới đem chuyện mình gặp Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nói ra, thành công dấy lên lửa giận của Triệu Vi, ngay cả việc trước kia cô cũng nói ra hết.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc căn bản không biết Hà Hiểu Dung nghĩ như vậy, bố thí? Thì ra trợ giúp trước kia đều là bố thí sao? Khó tránh cô ta phản bội họ mà không hối hận, không có chân tình thì làm sao có thể hối hận?
Tô Tuệ Dung giơ tay tát Hà Hiểu Dung.
"Lần này, là cô phản bội chúng tôi." Tô Tuệ Dung