Tô Tuệ Dung nhíu mày, Lam Linh Úc cùng Thinh Kiến Vũ đồng thời quay lại, thấy Tô Cầm cùng một người phụ nữ khoảng năm mươi đang kích động đi tới.
Âm hồn không tan! Tô Tuệ Dung mất hứng nhìn họ, vốn muốn kéo Linh Úc rời đi, nhưng lại nhớ lần trước hoài nghi sau lưng Tô Cầm có người, vì vậy mới kiềm chế không vui trong lòng, chờ hai người họ tới gần.
"Chị." Tô Cầm vui vẻ nói: "Chị thật sự là chị em, em không có nhận nhầm người."
Theo quan hệ họ hàng, mẹ của Tô Cẩm là bác của Tô Tuệ Dung nhưng Tô Tuệ Dung căn bản không muốn nhận người thân.
Cầm lấy tay Lam Linh Úc ra hiệu, Lam Linh Úc hiểu ý thả tinh thần lực, chậm rãi thăm dò trí nhớ hai mẹ con kia.
"Tuệ Dung, không nghĩ tới bác còn có thể gặp lại con nha, năm đó bác đi tìm con rất lâu, còn nghĩ cả đời không gặp lại con được!" Mẹ của Tô Cầm vừa khóc vừa định cầm tay Tô Tuệ Dung thì bị Tô Tuệ Dung tránh được.
"Bà thật sự coi tôi không nhớ việc gì sao? Đi tìm?" Tô Tuệ Dung hừ lạnh: "Tôi còn chưa tìm mấy người báo thù, mà các người đã đến tìm tôi? Năm đó ăn sạch tài sản ba mẹ tôi, còn đoạt lấy tiền bồi thường, cuối cùng đem tôi vứt vào cô nhi viện, bà xem xem tôi còn chưa nhớ việc gì nữa không?"
Trên khuôn mặt mẹ của Tô Tuệ Dung nháy mắt lộ ra vẻ hốt hoảng, Thinh Kiến Vũ nhìn thấy liền tỏ ra mất hứng.
"Con nghe ai nói nha, Tuệ Dung, đó là giả, ba ba con chỉ có một người em, làm sao có thể bỏ con lại được?" Mẹ của Tô Cầm khóc lóc: "Con bị lừa, Tuệ Dung, đó là lừa gạt."
Lam Linh Úc kéo tay Tô Tuệ Dung, bày tỏ mọi việc đã được giải quyết, Tô Cầm cùng mẹ cô ta dù sao cũng là người bình thường, tinh thần lực rất dễ thâm nhập, kiểm tra một chút liền có kết quả ngay.
Nếu đã xong chuyện, Tô Tuệ Dung cũng lười đối đáp với hai mẹ con kia: "Tôi cùng mấy người không có gì để nói, chuyện lúc trước tôi không truy cứu, mấy người cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Tô Cầm kinh hoảng, cuộc sống của nhà cô rất thảm, sau mạt thế tiền không còn giá trị, coi như mẹ cô bán cô đổi thức ăn nhưng thức ăn rồi sẽ hết, cả nhà cô đều là người bình thường, hơn nữa em trai cô lại sinh bệnh, cần được điều trị.
Vào thời điểm nhà cô tuyệt vọng, một người phụ nữ xuất hiện nói cho cô biết, người con gái cô gặp lúc chạy trốn chính là chị của cô, bên người con gái ấy còn có một dị năng giả cấp bao, chỉ cần được cô ấy che chở,cuộc sống của cả nhà cô không phải lo nữa.
Người nhà Tô Cầm cũng động tâm.
Mấy người cho rằng Tô Tuệ Dung khi đó còn nhỏ, lại sống trong cô nhi viện, rất khao khát người thân, chỉ cần họ nói mấy lời ngon ngọt, lưu chút nước mắt, Tô Tuệ Dung nhất định sẽ tha thứ cho họ.
Đến lúc đó, cả nhà họ không cần sống ở tầng ngoài nữa, lại không cần bán Tô Cầm để nuôi sống cả nhà.
Chẳng qua Tô Tuệ Dung không đáp lại mong chờ đó, không nhớ gì, mà cô thậm chí cái gì cũng nhớ, nhớ rất rõ.
"Chị, việc đó là giả." Tô Cầm lớn tiếng khóc, trực tiếp quỳ xuống: "Chị không nên bị người khác lừa, ba em là người bác duy nhất của chị thì làm sao có thể bỏ chị được? Chị hãy giúp nhà em một chút đi, nhìn đến quan hệ máu mủ của chúng ta, giúp nhà em đi?"
Tô Tuệ Dung lạnh lùng nhìn hai người: "Nếu không đi, thì mãi ở chỗ này đi." Giọng nói cô đầy bình tĩnh, lại dọa hai mẹ con không dám khóc nữa, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng hai người, Tô Tuệ Dung rất hài lòng, nghĩ tới cái gia đình cô tưởng không bao giờ gặp nữa thì giờ lại xuất hiện trước mặt cô, thật phiền.
"Cứ thế thả?" Thinh Kiến Vũ không hài lòng.
Tô Tuệ Dung cười: "Làm cho họ sống không bằng chết.
Với tình hình hiện giờ, sống còn khổ hơn chết đó." Trực tiếp chết đi còn thích hơn, cô muốn cho họ sống đó mới chính là cái khổ lớn nhất.
Thinh Kiến Vũ gật đầu, không nói gì nữa.
Nói tạm biệt với Thinh Kiến Vũ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vừa đi vừa nói: "Cậu thấy gì?"
"Mình không thấy gì cả, chỉ biết đó là người phụ nữ.
Nhưng mình xem trí nhớ Tô Cầm cùng mẹ cô ta thì hoàn toàn không thấy mặt người phụ nữ kia, hơn nữa, người kia còn chủ động tìm Tô Cầm." Bởi vì không thấy được hình dạng người kia như thế nào, Lam Linh Úc có chút mất hứng, bất kì ai biết có người đánh chủ ý xấu với mình mà lại không biết đó là ai cũng sẽ mất hứng.
"Không thấy mặt à?" Tô Tuệ Dung thấp giọng hỏi: "Linh Úc, cậu có thấy người phụ nữ kia quen hay không?"
"Không." Lam Linh Úc lắc đầu, càng nghĩ càng mất hứng, không nhìn quen mắt đại biểu không phải là người quen, như vậy là ai?
Tô Tuệ Dung vươn tay ôm lấy: "Được rồi, đừng tức giận nha.
Dù sao cuối cùng chúng ta cũng biết người phụ kia là ai thôi, nên đừng có giận ha?"
Lam Linh Úc hôn lên đôi môi cô: "Mình chỉ không thích có người để ý tới cậu thôi.
Cậu là của mình."
Tô Tuệ Dung đáp lại nụ hôn ngọt ngào đó, "Mình là của cậu."
Ở chỗ hậu cần đổi tất cả nguyên tinh thành tích phân, một phần đổi thức ăn, ngay trước mặt mọi người, Tô Tuệ Dung đem đồ ăn vào không gian, nếu đã đồng ý anh em họ Tường tham gia nhiệm vụ, việc nàng là dị năng giả hệ không gian cũng không giấu được nữa, cho nên bây giờ tiết lộ sớm cũng tốt, có thể đỡ nghi kị của người khác.
Về phần cô đã bại lộ dị năng hệ mộc? Tô Tuệ Dung không lo lắng lắm, Lam Linh Úc đã tạo ám hiệu với Hà Hiểu Dung cùng Triệu Vi, bất kì chuyện gì gây bất lợi với hai người bọn cô hai người đó phải theo bản năng giấu giếm, mà đám đàn ông kia, sớm chết trong miệng động vật biến dị ở Tẫn Sơn rồi.
Thinh Kiến Vũ đương nhiên cũng không nói chuyện này cho người khác.
Buổi tối trước ngày lên đường, Thinh Kiến Vũ tới kí túc xá mà Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đang ở.
"Tuệ Dung,