Lam Linh Úc đã thu tinh thần lực lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người không khỏe.
"Linh Úc, sao vậy?" Tô Tuệ Dung tưởng Lam Linh Úc có chuyện, vội vàng đưa tay đỡ.
"Giật mình." Lam Linh Úc khó khăn nói một câu, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, thật sự rất ghê tởm "Vừa rồi có người ngã xuống, cả đoàn gián bò lên người đó."
Tô Tuệ Dung tưởng tượng cảnh đó, không kìm được rùng mình.
"Những con gián kia chắc đã biến dị.
Gián sợ nhiệt độ thấp, năm độ trở xuống trứng gián sẽ chết sạch.
Hiện tại nhiệt độ bên ngoài tầm dưới năm độ." Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút: "Linh Úc, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng."
Những người bên ngoài ngày càng gần nơi này, thậm chí Tô Tuệ Dung cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng kinh khủng kia.
Lúc nhúc một bày gián.
Hiện tại còn ba bốn người đang chạy, mười mấy người lúc đầu chỉ còn lại những người này.
Trong đàn gián kia, có một con gián khá thu hút sự chú ý của người khác.
Con gián này to hơn con gián bình thường rất nhiều lần, cỡ như Tiêu Dạ vậy, con gián này không như con bình thường, cả thân một màu đỏ tươi.
"Con kia là gián vương!" Lam Linh Úc hít một hơi khí lạnh, dù sao hiện tại là mạt thế, hai người họ cũng không yếu ớt, không sợ con gián, chỉ là theo bản năng của bản thân vẫn cảm thấy ghê tởm.
"Linh Úc, hệ tinh thần của cậu có thể phá hủy tinh thần của con gián kia được không?" Tô Tuệ Dung suy nghĩ chút, hai người bọn họ không thể đối phó được với nhiều con gián như vậy nhưng không thể thấy chết mà không cứu, nhìn thấy tốc độ của đám người kia ngày càng giảm, cô chỉ có thể thử đề nghị này.
Lam Linh Úc không nói gì, chỉ là thả tinh thần lực ra ngoài, trực tiếp tấn công con gián màu đỏ kia.
Tuy không nhìn thấy nhưng trên phương diện tinh thần đang tiến hành chiến đấu.
Con gián vương bị công kích, những con gián còn lại lập tức bị ảnh hưởng, tốc độ giảm, đội hình bị phân tán, không như trước đuổi theo sau lưng đám người này.
Lam Linh Úc thấy có hiệu quả, vội vàng qua tăng lực công kích.
Tô Tuệ Dung chỉ nhìn thấy Lam Linh Úc nhắm mắt lại, trên trán đẫm mồ hôi, sau đó cô nhìn thấy con gián kia bất động cuối cùng thì chết.
Vô số con gián lấp kín cơ thể con gián đỏ, toàn bộ đội hình bị phá vỡ.
Không có gián vương khống chế, đàn gián không đuổi theo ba người kia nữa, khiến cho họ có cơ hội tránh thoát một kiếp nạn.
Trong nhà, Tô Tuệ Dung mau lẹ đỡ lấy cơ thể Lam Linh Úc.
Đây là lần đầu tiên Lam Linh Úc lợi dụng tinh thần lực để công kích, hệ tinh thần chỉ để dò đường cùng cảnh giới lần này lại có thể gây ra lực sát thương cường đại như vậy.
Nếu dị năng khác, căn bản chưa tới gần gián vương đã bị đàn gián gặm không còn dấu vết.
Dị năng cường đại thì sao? Dị năng không phải vô tận, nhưng những con gián kia nhìn qua không thấy được điểm cuối, khi dị năng được dùng hết chính là thời điểm chấm dứt sinh mệnh!
"Cậu khỏe không, Linh Úc?" Tô Tuệ Dung lo lắng hỏi.
Lam Linh Úc lắc đầu: "Mình không sao, chỉ là vừa nãy dùng tinh thần lực quá mức bình thường, hiện tại hơi choáng thôi." Cô không biết bao nhiêu tinh thần lực mới có thể giết chết con gián vương kia, nên cô dùng toàn lực mà công kích, chẳng qua lúc dùng rồi cô mới phát hiện, tinh thần lực của con gián vương kia rất kém, lập tức bị cô phá hủy, nhưng tinh thần lực công kích không như tinh thần lực để dò đường hay cảnh giác, một đi không trở lại, vì thế cơ thể cơ mới có cảm giác choáng váng.
"Rất khó đối phó sao?" Tô Tuệ Dung không biết điều này, còn tưởng con gián vương kia rất mạnh.
"Không phải, là do mình đoán sai." Lam Linh Úc yếu ớt cười: "Những người kia sao rồi?"
Tô Tuệ Dung nhìn bên ngoài, ba người kia đang dìu dắt nhau đi về phía căn nhà, đoàn gián biến mất một cách kì lạ, trên mặt đất không còn chút dấu vết nào sót lại.
"Bọn họ đang đi về phía này, đoàn gián kia không thấy đâu, rất kì quái." Tô Tuệ Dung nói.
"Không đuổi theo là tốt rồi." Lam Linh Úc nói: "Chúng ta đánh không lại bọn chúng, nếu như bầy gián không lùi đi, chúng ta chỉ có thể trốn trong không gian mà thôi, còn những người kia ngay cả cơ hội sống sót cũng không có." Bầy gián thật sự rất nhiều, ngay cả dị năng hệ tinh thần của cô cũng không thể đối phó được nhiều như vậy.
Tô Tuệ Dung gật đầu, đỡ Lam Linh Úc lại gần cửa sổ, đã thấy ba người kia lại gần.
"Muốn gặp bọn họ không?" Tô Tuệ Dung nhỏ giọng hỏi.
Lam Linh Úc không từ chối: "Hỏi chuyện một chút cũng không sao."
"Vậy chúng ta đi xuống đi." Tô Tuệ Dung đỡ Lam Linh Úc xuống tầng, đúng lúc ba người kia đi vào.
Căn nhà bị cắt nước cùng điện rất lâu rồi, ba người kia không biết nơi này còn có người, bọn họ bị đàn gián đuổi chạy thục mạng căn bản không để ý căn nhà không bình thường, cho nên thời điểm Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi xuống thì cả đám giật mình, tưởng là tang thi.
"Chúng tôi không phải tang thi." Tô Tuệ Dung mở miệng nói, cùng Lam Linh Úc xuống dưới.
Dưới sàn nhà là một mảnh thủy tinh của cửa sổ rơi xuống, dưới ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy người.
Thấy hai người con gái đi ra, ba người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn đứng không nổi nữa, cả đám lập tức ngồi bệt xuống, tựa vào nhau thở hổn hển.
"Vừa có chuyện gì xảy ra? Sao lại có nhiều gián như vậy?" Tô Tuệ Dung nhìn bọn họ, kỳ quái hỏi.
Một người trong đó lắc đầu: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi vốn thuộc một căn cứ nhỏ, không ngờ tới một đàn gián lại đột nhiên xuất hiện, trong đó còn có con gián vương biến dị cấp ba.
Chúng tôi có hơn bốn mươi người mà hiện tại chỉ còn ba người chúng tôi sống sót."
Con gián đột nhiên tập kích căn cứ, lúc ấy căn cứ cũng phải hơn ba