Tô Tuệ Dung mím môi, ôm lấy vòng eo nhỏ của Lam Linh Úc: "Mình sợ".
Cô từ mạt thế trở về, chỉ muốn cùng Lam Linh Úc có cuộc sống an ổn, không gian cũng tốt, vật tư cũng được nhưng nếu không có Lam Linh Úc, cô có những thứ đó để làm gì.
Từ lúc trọng sinh tới giờ những việc cô chuẩn bị tất cả chỉ vì muốn cuộc sống sau này cùng Linh Úc có thể tốt đẹp hơn một chút mà thôi.
Lam Linh Úc buông đồ cầm trong tay, bất đắc dĩ quay lại ôm lấy Tô Tuệ Dung rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên thái dương người nọ: "Cậu sợ cái gì vậy? Tuệ Dung, chúng ta vẫn luôn cùng nhau ở một chỗ phải không? Từ nhỏ đến giờ, hai ta chưa một lần xa nhau, hiện tại cậu lại có không gian, cho dù mạt thế tới, chúng ta vẫn sống tốt, phải không nào? Cho nên Tuệ Dung rốt cuộc cậu sợ cái gì vậy?"
Tô Tuệ Dung vùi mặt vào cái cổ mảnh khảnh trước mặt, Linh Úc, mặc dù có mình có không gian thế nhưng không gian kia là của mình, không phải của cậu, nếu một ngày chúng ta rời xa nhau thì sao?
Cô thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu cười nói: "Là mình nghĩ nhiều, tý nữa chúng ta dọn dẹp chút rồi đi mua vé xe, mai còn đi."
Lam Linh Úc cười hỏi: "Chúng ta đi đâu?" Hai người sớm muộn cũng phải rời đi nhưng vấn đề là Tuệ Dung tinh thần không tốt, vậy thì đi sớm một chút cũng không sao.
Tô Tuệ Dung bưng mâm cơm nói: "Chúng ta đi Vọng Tẫn Sơn gần Đại Học thành"
Lam Linh Úc nhíu mày: "Xa vậy? Đi tới đó làm gì?"
Tô Tuệ Dung không thể nói cho Linh Úc biết khi mạt thế tới, Vọng Tẫn Sơn gần Đại Học thành là nơi an toàn nhất bởi vì đó là nơi được bảo vệ đồng thời cũng là một trong số ít thành thị có tường thành bao quanh.
Nó trở thành một trong những nhân tố giúp mọi người được an toàn.
Tô Tuệ Dung thấp giọng nói: "Nơi đó có tường thành, khi mạt thế tới khẳng định so với thành phố khác an toàn hơn."
Lam Linh Úc gật đầu: "Dù nói thế nhưng mình thấy có hơi xa à."
"Không xa đâu." Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Chúng ta không phải đang muốn dự trữ vật tư sao? Để tới Đại Học thành cũng phải đi qua thành phố S cùng thành phố H.Đó đều là hai thành phố lớn, mọi thứ đều rất tiện nghi, chúng ta có thể ghé qua mua một chút đồ cũng được."
Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung bưng đồ ăn lên, hơi thở dài nói: "Mình đang muốn ở đây hưởng thụ chút không khí tết, không ngờ chúng ta lại phải rời khỏi đây sớm vậy.
Được rồi, Tuệ Dung chúng ta nên nói với Hiểu Dung một tiếng, mạt thế tới là một việc không thể tưởng tượng nổi, chúng ta nên nói cho Hiểu Dung một tiếng, bảo cô ấy chuẩn bị một chút, dù gì Hiểu Dung cũng giúp chúng ta nhiều như vậy.
Hiểu Dung tên đầy đủ là Hà Hiểu Dung, chính là người gọi điện thoại cho hai người lúc trước, lại cho hai người mượn tiền, ngay cả nơi ở hiện tại cũng là cô ta tìm giúp.
Hà Hiểu Dung làm kế toán cho một công ty nhỏ, quan hệ rất tốt với Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung lắc đầu nói: "Không thể nói cho Hà Hiểu Dung, Hà Hiểu Dung không giống chúng ta không có thân nhân, nói cho cậu ấy, hành động của cậu ấy sẽ khiến người khác chú ý, đến lúc đó chúng ta làm sao? Cậu muốn mình bị người ta đưa vào sở nghiên cứu sao?"
Làm Linh Úc lắc đầu: "Hiểu Dung không phải người như vậy, cậu ấy sẽ không nói lung tung đâu."
Tô Tuệ Dung nhếch mép cười nhạt, Hà Hiểu Dung là cái dạng gì thì cô đã nhìn thấu.
Tô Tuệ Dung tuyệt đối không bao giờ quên những gì Hà Hiểu Dung đã làm.
Khi đó, Hà Hiểu Dung trải qua khó khăn mới đi đến chỗ họ.
Mặc dù lương thực không còn nhiều, hai người vẫn quyết định giúp đỡ Hà Hiểu Dung.
Nhưng cuối cùng thì sao, Tô Tuệ Dung cười nhạt, để rời khỏi H thị, cậu ta mang đi hết số lương thực còn lại, không để ý sống chết của họ.
Nếu không phải cô cùng Lam Linh Úc liều mạng tìm lương thực, đổi lấy cơ hội rời khỏi đây với Ngụy Nam Vũ thì chắc chắn hai người không chết đói cũng nằm trong bụng tang thi.
Tô Tuệ Dung nhắm mắt lại,đem cừu hận ép xuống dưới, cô không muốn Linh Úc biết.
Việc này, chỉ cần cô chịu đựng là đủ.
Lam Linh Úc nghĩ đến hậu quả mà mọi chuyện lộ ra, có chút hổ thẹn nói: "Không nói cho Hiểu Dung, cậu ấy liệu có trách chúng ta không?"
Tô Tuệ Dung cười: "Không đâu.
Cậu nghĩ xem, Hà Hiểu Dung là người có tiền, khi mạt thế tới chắc vẫn xoay sở được à."
Dù miệng nói thế nhưng trong lòng cô nở nụ cười khing khỉnh, tiền? Mạt thế tới, tiền chỉ là đống giấy từ vô dụng mà thôi! Vàng, bạc lúc ấy cũng không đáng giá bằng một mẩu bánh mì.
Lúc này đây, khi không có cô cùng Linh Úc giúp đỡ, cô rất muốn nhìn Hà Hiểu Dung sống sót thế nào.
Mạt thế xảy ra, Lam Linh Úc chưa từng trải nghiệm hoàn toàn không nghĩ ra điều này.
Lam Linh Úc căn bản không hiểu, mạt thế tới, cho dù là tiền hay chính phủ đã hoàn toàn không còn uy lực sai khiến con người.
Mạnh thắng yếu thua, luật rừng mới là cách tốt nhất để sinh tồn.
Lam Linh Úc suy nghĩ một chút, từ miệng Tuệ Dung cô mới biết được mạt thế tồn tại, nhưng Lam Linh Úc vốn sống trong một thời đại hòa bình, sự kinh khủng từ mạt thế đem tới cô chưa từng trải qua, chưa từng nghĩ tới nên cô chỉ nghĩ nó cũng giống như động đất hay sóng thần gì đó, vì thế cô chưa từng để tâm tới mức độ kinh khủng