Chuyện ngoài đường hôm nay như một luồng điện kích thích Tô Tuệ Dung, nếu không phải Lam Linh Úc kéo cô đi, với mai là năm mới, cô tuyệt đối sẽ đi vào không gian rèn luyện.
"Rốt cuộc cậu sợ gì thế, Tuệ Dung?" Lam Linh Úc cảm thấy Tô Tuệ Dung sợ hãi, theo lý thuyết, Tuệ Dung vừa có không gian, lại có vật tư, vừa không có người thân, chỉ có cô ở bên cạnh, Tuệ Dung còn sợ cái gì?
Nhưng mà biểu hiện của Tô Tuệ Dung lại làm cho Lam Linh Úc cảm thấy Tuệ Dung đang sợ gì đó.
Tô Tuệ Dung sửng sốt, cười khổ, mình đang sợ cái gì ư? Mình sợ không bảo vệ được cậu, mình sợ sau khi mình chết, không ai bảo vệ cậu.
Cô lắc đầu: "Mình sợ không bảo vệ được cậu." Mình sợ sẽ có sự cố làm mình mất cậu.
Lam Linh Úc tiến lại gần, đôi tay vuốt ve khuôn mặt đang đầy tâm sự, đặt lên đôi môi căng mọng nụ hôn, nhẹ nhàng nói: "Cậu không cần sợ, Tuệ Dung, mình sẽ luôn luôn bên cậu, cậu đừng sợ, mình vẫn luôn ở đây mà.
Tô Tuệ Dung từ từ nhấm nháp đôi môi mềm mại của Lam Linh Úc.
Nụ hôn như có bùa chú, làm lòng Tô Tuệ Dung chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô không nên kỳ vọng quá nhiều, mặc dù không biết bao nhiêu lần cô tự nhắc mình được sống lại đã là món quà lớn nhất cô nhận, nhưng cô như cũ không tự chủ được mong muốn nhiều hơn.
Cô sợ những chuyện đời trước lại lặp lại, vì vậy cô càng tham lam, càng yêu cầu nhiều hơn.
Trên thực tế, cô đã được rất nhiều, chẳng phải sao? Cô biết mạt thế tới, có thể chuẩn bị đầy đủ vật tư, thậm chí còn có không gian, cô còn muốn gì nữa đây?
Lam Linh Úc vừa ôm hông vừa nhìn chân mày Tô Tuệ Dung dần dần dãn ra, khẽ nở nụ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã sớm cảm thấy Tuệ Dung có cái gì đó khác, nhưng Tuệ Dung không nói, cô cũng không hỏi.
Sớm muộn Tuệ Dung cũng nói cho cô biết, chẳng qua trong lòng Tuệ Dung dường như có bóng ma, không thể nói ra được.
Giờ Tuệ Dung đã trở về như xưa.
Lam Linh Úc cuối cùng cũng yên tâm đi làm thức ăn, rồi cùng Tô Tuệ Dung bọc thức ăn lại, để trong tủ lạnh, chờ đợi một năm mới sắp tới.
Làm xong, hai người ăn qua loa một chút rồi vào không gian, hấp thu linh khí kết tinh, tự mình tìm một chỗ rèn luyện.
Bảy giờ tối, hai người mới từ không gian đi ra với bộ áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc vẫn còn ướt đẫm.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người nhìn nhau, trong lòng tự hỏi không biết ai gọi cửa giờ này.
Chỗ hai người thuê là một gian nhà có vườn hoa, mà bên ngoài cũng có một cửa sắt, xung quanh tương đối vắng vẻ, muốn đến nhà tiếp thì phải đi một đoạn không gần, đối với hai người nơi đây hoàn cảnh rất tốt, cách chợ hơi xa một chút, nhưng gần đây có một siêu thị, muốn mua đồ cũng khá tiện.
Cho nên, nhiều ngày ở chỗ này, trừ bác chủ nhà thỉnh thoảng tới chơi với hai người thì cũng không có ai đến tìm.
Mà hôm nay là ba mươi, ngày mai năm mới tới, bác chủ nhà không rảnh đến nỗi tới thăm bọn họ.
Mở cửa nhà, hai người nhìn qua cửa sắt phía ngoài.
Đằng sau tấm cửa sắt tổng cộng có bảy, tám người cả nam lẫn nữ.
Người già nhất cũng tầm hơn bốn mươi, nhỏ tuổi nhất thì cũng ngoài hai mươi.
Trên lưng đeo balo, nhìn trang bị thì khá đầy đủ.
Vừa thấy có người mở cửa, một cô gái nhìn hơn 20 vẫy vẫy tay hét lớn.
"Chúng tôi đi là khách du lịch, bạn cho chúng tôi ở nhờ một buổi tối được không?"
Tô Tuệ Dung thoáng nhìn Lam Linh Úc, cô cảm thấy những người này không giống khách du lịch.
Nếu là du lịch, mấy người đó chắc chắn phải tìm bằng hữu đi cùng, mà nhìn đám người này, cô thấy sự chênh lệch tuổi tác quá lớn.
Hơn nữa, trong đám người đó, có người bị thương.
Mùi máu tản ra rất kì quái.
Từ lúc rèn luyện trong không gian tới giờ, với việc đều đặn hấp thụ linh khí kết tinh, giác quan của hai người nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Mặc dù người kia có băng bó vết thương, hai người vẫn ngửi được mùi máu nhàn nhạt trong không khí, tự nhiên cũng ngửi thấy mùi xác chết tựa như mùi vị trên người tang thi.
"Chúng tôi không phải người xấu." Cô gái vừa nãy thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc do dự liền tiếp tục nói, "Chúng tôi thật sự không phải người xấu, chúng tôi chỉ muốn mượn chỗ ở một chút, trong chỗ của tôi có người bị thương mà hiện giờ không có xe, hai người yên tâm, chúng tôi là người tốt."
Tô Tuệ Dung không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mùi huyết vẫn còn phang phảng quanh đây làm cô có dự cảm không tốt.
Cô vốn muốn bảo đám người kia đi chỗ khác nhưng nghĩ tới mùi vị kì quái ấy, Tô Tuệ Dung liền do dự.
Không biết bọn họ có mấy người bị tang thi cắn, để họ đi hay để họ lại?
"Thế nào, Tuệ Dung?" Lam Linh Úc chọc tay của cô: "Để bọn họ vào sao?"
Tô Tuệ Dung nghĩ chút rồi nói: "Trong chỗ bọn họ, tuyệt đối có người bị tang thi cắn, thế nhưng mình không biết ai bị cắn, mình không muốn bọn họ vào, nhưng nếu họ đi, rồi biến thành tang thi, mình sợ có chuyện chẳng lành."
Lam Linh Úc lắc đầu nói: "Vậy để họ đi, sau đó chúng ta báo cảnh sát một tiếng, từ tình hình tầm sáng, mình tin tưởng họ sẽ nhanh tới đây."
Tô Tuệ Dung bừng tỉnh, "Tốt lắm, mình ra ngoài trì hoãn thời gian, cậu đi gọi điện đi."
Nói xong, Tô Tuệ Dung liền mặc áo khoác ra ngoài.
"Trong nhà chỉ có tôi cùng bạn của tôi thôi.
Mà người đó cũng là con gái, thật sự không tiện khi để mọi người vào." Tô Tuệ Dung mang giọng điệu hơi áy náy nói, "Bây giờ thực sự không an toàn cho lắm, tôi không dám mạo hiểm."
Cô gái vốn trưng ra bản mặt không tình nguyện,